Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Tìm Về Thực Tại !


Khi bình minh vừa lóe dạng, muôn vật đang chuyển mình trong nắng ấm. Một ngày mới bắt đầu cho muôn ngàn công việc, và cho biết bao niềm vui, của một kiếp người. Nhưng cũng có bao nỗi niềm khát vọng của một nhân sinh còn vùi lấp trong bể khổ. Là một hành giả đang thực hành nếp sống tập tu, chuyển hóa khổ đau thành an lạc. Có đâu thọ hưởng của đàn việt, tín thí chẳng chút nghĩ suy rằng: “ Thân này nào có bền lâu, cây bên bờ, dây trong giếng đâu được lâu bền”. Còn người thế gian, vì tính toán, lo toan, ganh đua sự ăn mặc mà vất vã, cực khổ suốt ngày này sang tháng khác, nên họ quên nhìn lại mình, sinh ra đời để làm gì? Chẳng lẽ chỉ lo quần quật quanh năm thôi sao? Sao ta quên mất chủ nhân ông rồi? rồi cuối cùng có người vì ăn mặc mà đến nỗi tan thân, mất mạng cũng không chừng. Sao chúng ta là hành giả mà không nghĩ đến ăn để cho vừa no bụng, mặc để vừa ấm thân, vừa đủ no ấm là quá lắm rồi, cần chi phải cao lương mỹ vị, gấm vóc lụa là. Có làm gì thêm nữa thì cũng để che đậy cái túi da tanh hôi nầy, hay cái thùng phân đang được đậy kỷ, chớ có khác gì hơn đâu? Nếu người tu hành, hay hành giả, quý cầu cơm áo, gạo tiền, vật chất là hệ trọng, thật khó tiến được Đạo Hạnh. Ăn uống đạm bạc, đủ chất dinh dưỡng, mặc áo để che kín thân, trưởng dưỡng lòng từ bi thì Đạo Tâm phát triển tốt. Như Đức Thế Tôn của chúng ta hơn chúng ta từ tinh tấn, chuyên cần, tỉnh thức chiến đấu không ngừng, mới có thể hàng phục được lũ giặc ngu si, lười biếng, tham lam, ngạo mạn, sân hận… vì chúng ngủ ngầm trong thân tâm của mỗi hành giả, để đạt thành vô thượng giác. Vậy chúng ta cần thấy rõ ràng, minh bạch cố gắng vượt thoát khỏi mọi cạm bẩy của rừng già vô minh tham ái che phủ. Còn bạo hành của Danh Lợi đối với mình, với người thì tự khoe khoang, hoặc tìm cách dối phỉnh, gạt người. May ra có được vài người thiển học chú ý đến mình. Lúc bấy giờ con ma ngạo mạn, tự kiêu được dịp xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Rồi gặp lúc thừa hứng, tự đại khoa ngôn cho mình là Thánh, là Thần, nói mà không tự kiểm đến việc làm, nói quá mức làm nơi tai hại cho chính mình và người. Cũng như những loài sâu mọt có tính cách đục khoét, ăn lần, ăn mòn trong ruột của cây cối, những tâm niệm xấu ác cũng đục khoét  cũng ăn lần, ăn mòn tâm lành của Ta. Làm cho ta đọa lạc triền miên sanh tử từ kiếp này sang kiếp khác. Chút Danh Lợi, là đầu nối giết chết tình nghĩa. Chúng núp lén, ẩn náo trong thân tâm làm ta giải đãi trên bước đường tiến tu giải thoát.
Ngày nay người học Phật, điêu luyện văn hay chữ tốt, đánh mất thời gian quý báo, nào có giúp ích gì cho sự thoát khỏi khổ đau, phiền lụy. Nếu ta mãi trau dồi văn bút cho diễm lệ, cho hay ho thì Đạo Quả đâu do ngòi bút lời văn mà thành. Hãy nổ lực tu tập bằng chính tự thân giác tánh, để có một nụ cười bất sanh, bất diệt. Vì thời gian mà ta lo sợ ngày tháng qua nhanh, công phu tu hành lỡ vỡ kéo hết kiếp này sang kiếp nọ, để chịu cảnh luân hồi trôi lăn trong sáu nẻo đó là; địa ngục, ngạ  quỹ, súc sanh, người, a tu la và trời. Ngẫm nghĩ lại xem có uổng phí bao công phu tu tập không? Nếu một phen vô thường đến làm sao hẹn chờ;
Gắng tu, gắng học cho thành,
Đừng cho uổng phí, những ngày còn xanh.
Ngày qua, tháng lại rất nhanh,
Kẻo không còn kịp, tử sanh đến kỳ!
Tấc bóng thời gian qua rất mau, mạng người cũng giảm theo từng sát na sanh diệt, biến chuyển luôn luôn không phút giây nào ngừng nghỉ. Một kiếp sống năm bảy mươi năm, vài ba mươi tuổi, nếu một lần ta hồi quang phản tỉnh lại,  thì tựa chừng ngày hôm qua.
 Trong kinh An Ban Thủ Ý có dạy; “ Trong khảy móng tay, tâm chuyển biến chín trăm sáu mươi lần sanh diệt, một ngày một đêm có ba mươi ức ý niệm, mỗi ý niệm có một thân mà tâm chẳng thể biết được, giống như người làm ruộng gieo giống.” Ngày tháng dứt lần mạng căn của chúng ta, há dám ngồi không mà chờ chết hay sao? Nếu ta ngồi không để luận bàn, hý luận, giết chết thời gian không kính tiếc hằng ngày lo toan nghiệp hữu lậu, dong duỗi theo đường danh nẻo lợi, để đến lúc mạng cùng, nắm lấy hai bàn tay trắng với nghiệp thiện hay ác,với bao nổi thắc mắc lo sợ, hoang mang. Cho nên, đời sống của ta như một vỡ tuồng, bộ phim, người diễn vai chính không ai khác đó chính là bạn. Nếu  suốt đời lo toan tính toán, xu danh, hám lợi, tạo nghiệp chẳng lành. Lúc cận tử nghiệp, cùng ngủ quỷ chia phân tứ đại, kẻ dày vò thể xác, đau đớn vô cùng. Còn phải chịu đựng sự dày vò của tòa án lương tâm. Bao nhiêu hình phạt đều do tự tâm ta lãnh chịu, không chạy chối đâu cho khỏi chết, dù bất cứ nơi đâu thần chết cũng không tha thứ.
Ngày nay hồi tỉnh lại, ta chợt thấy bàng hoàng sững sốt, vì từ bấy lâu nay, ta như con thoi đi vào vũ trụ, chẳng chút tự chủ từ cái ăn, cái mặc, việc làm, lời nói để hành động vô ý thức luôn luôn sai khiến, sử sự thiếu tỉnh giác. Nếu ta để nó cứ mãi bị sai khiến thì đời đời vẫn phải bị trôi lăn không bao giờ thoát được.
Nhờ câu niệm Phật Di Đà
Dẫn ta thoát khỏi quỷ ma, ngục hình.
Tu hành cần phải tụng kinh,
Hiểu rỏ lời Phật, tâm minh khai trừ.
Tọa thiền chẳng chút chểnh chư,
Để tâm định tỉnh, hết hư vọng tà.
Lạy Phật, lạy ở lòng ta,
Thành tâm một lễ, cả nhà Như Lai.
Quan Âm Bồ Tát các ngài
Gia ân tế độ về ngay sen vàng!
Chúc các vị thường quán chiếu tự tâm, rõ được tự tánh chân thật bất hư của chính mình!
Nam Mô A Di Đà Phật

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét