Ôi! Mồi danh
lợi thôi quá ngán,
Kiếp nhân
sinh tụ tán mấy lần.
Ra vào sanh
tử, tử lại sanh
Mới hay danh
lợi lỗi lầm từ đây
__(((i)))__
Cuộc phù thế
như mây, như gió
Có thoảng
qua mát chút thân này
Vì danh cao
ngất ta lên mây
Vì lợi quá
nhiều, Ta đọa đày
__(((i)))__
Thôi đừng
luyến tiếc chi thêm nữa
Chỉ vì sanh
thân, để khổ thân
Vào ra vinh
nhục đâu không có
Với người
không có chẳng đảo điên
__(((i)))__
Lập thân muốn
trước hơn người
Cho hay bụi
lắm, cười người gẫm Ta
Sao cho
trong sạch lòng ta
Từ bi bát ái
cả nhà an vui!
( những bài
thơ này, khi quán chiếu nhìn thấy cuộc đời, con người cứ chạy theo miếng mồi
thơm của danh lợi mà cảm thán!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét