Cuộc đời như
giấc mộng,
Với ngày đêm
bất tận.
Ta như lữ
khách đến,
Trọ nơi thế
giới này!
Thời gian có
ngắn dài,
Sao tính toán
đủ điều,
Bày nhiều
chuyện hơn thua.
Để tranh đấu
thị phi,
Cuối cùng nào
có được.
Vô thường
được tất cả,
Cười chúng ta
ngu dại.
Sao không
chịu nhìn lại,
Để tranh đấu
chính mình.
Hôm qua và
ngày mai,
Niềm vui và
khổ đau.
Điều nào chứa
đựng nhiều!
Buông lung và
chánh niệm,
Làm an lạc
cho đời.
Là khách trần
phải biết,
Sao lại sanh
não phiền.
Để tự mình
đau khổ,
Cái chết đến
lúc nào.
Có hẹn gì với
ai?
Sao không lo
buông xã,
Cái Ngã của
tự thân!
Để có nụ cười
tươi,
Là niềm vui
lớn nhất!
Kính mong cho
tất cả,
Bà con cùng
họ hàng.
Khắp cả tây
lẫn đông,
Điều là bà
con cả,
Học tha thứ
bao dung.
Lắng lòng
nghe hiểu thấu,
Tạo thế giới
hoà ái!
Vui vẽ với
nhau hoài,
Quán trọ thật
an lành!
A Di Đà Phật!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét