Chùa tôi lớn xác dềnh dàng
Tâm thì nhỏ hẹp, muôn vàn Phật
con
Tụng kinh, lễ Phật từng cơn
Thích thì tu niệm, mỗi mòn
thì thôi!
Không thì nói pháp dạy đời,
Cho đàn hậu thế, ai thời ham
tu.
Tu là cầu Phật ban ơn,
Phổ Hiền nguyện lớn lại còn
về đây.
Giáo Pháp Phật nói thật hay
Cầu xin các đấng bề trên thế
nào!
Gia ân, phù hộ tôi đây,
Chùa to, Phật lớn như vầy của
tôi.
Các ông ăn bám đủ rồi,
Đừng có xấc láo, lôi thôi thế
này.
Đi mau ra khỏi chùa này,
Để chùa thành cái, cái này thầy
lo.
Lo bưng, lo bít, miệng đời,
Lo cho thân xác, ghế ngồi thật
cao.
Việc chùa giao lại bà nào,
Của tiền giữ hết, ai vào biết
tay.
Cái này xin lạy Phật ngài,
Từ bi cứu vớt, mọi loài quần
sanh.
Đừng cho quỷ dữ hành hành,
Để tâm thanh thoát, an lành
đường tu.
Kính mong các vị nhớ câu,
Tu là nhẫn nhục, hồi đầu là
an.
Lời quê: Trong thời đại
mạt thế, nhiều người tu hành chỉ biết lo cho cá nhân. Hoặc chỉ biết cầu xin,
ban ơn, gia hộ, mà quên mình chạy theo tiền tài, danh lợi, tiền cảnh bên ngoài,
mất đi Ông Chủ xưa nay của chính mình. Đức Phật dạy “… Từ Da vào Thịt đến Gân
qua Xương và cuối cùng là Tủy”. Như vậy ta kiểm nghiệm lại quá trình tu tập của
ta đã thâm nhập đến đâu rồi??? Để không
may vô thường đến tất cả đều là Không, nhìn lại có uổng kiếp sống không???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét