Trần gian lắm
thứ đắm mê,
Tham ăn,
tham ngủ, bỏ bê việc nhà.
Ngày chơi
rong ruổi bê tha,
Đêm về nhậu
sướng, đờn ca liên hồi.
Người đời ngẫm
nghĩ lại côi,
Ăn rồi lại
ngủ giống mòi nào ra?
Người không
điên đảo phải xa,
Thử xem mấy
lượt, người ta thích gì?
Thích ăn,
thích uống, thích đi,
Áo quần chẳng
thiếu thứ gì,
Mà sao ai
cũng Khổ la,
Sao không biết
đủ,Ta là thảnh thơi.
Không bận
tâm nghĩ việc đời,
Không màng
thế sự, bỏ thôi đủ điều.
Buông lòng bỏ
ác nhiều nhiêu,
Kìa bờ bến
giác, bao nhiêu là người.
Người đi
thong thả mà chơi,
Người thì Tịnh
lự, lên ngôi sen vàng.
Chẳng phiền,
chẳng não thêng thang,
Tâm hồn
thanh thoát, tiêu dao tháng ngày.
Ngày thì niệm
Phật trì danh,
Đêm về lễ Phật,
hồng danh sám trừ.
Trừ đi bệnh
tật của thân,
Trừ đi tội lỗi,
do Tâm cấu thành.
Một lễ diệt
được hà sa,
Ai hay lễ Phật
cả nhà an vui.
Ai hay tu được
là vui,
Niết Bàn diệu
tánh chơn như toàn bày!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét