Khi sinh ra
giữa cuộc đời,
Ăn uống lớn
khôn, thành người hửu dụng.
Nào nhà, nào
cửa tùy nghi,
Đến thì tay
trắng, có gì mang theo?
Thế mà! Động
đến cái Ta,
Ta thì đủ thứ,
gặt gieo những gì?
Mà sao nặng
trĩu, Tâm thì nhỏ nhoi.
Cái Tâm
không thật là Tôi,
Cái Thân
không thật, mà chăm sóc liền.
Huống chi
nhà cửa triền miên,
Tiền của chất
chứa, tội khiên đầy nhà!
Mau mau niệm
Phật Di Đà,
Qua bờ bên ấy,
cửa nhà thêng thang!
Kính chúc
chư vị cả làng,
Ăn chay, niệm
Phật, lòng sang tốt rồi.
Nếu không tỉnh
giác, nhìn đi,
Cửa nhà tạm
có, có gì thiệt đâu?
Cái thân sống
Phải nương nhờ,
Nhờ ăn, nhờ
uống, thở vào sống lâu.
Nếu mà không
thở thì sao?
Chắc thành
thiên cổ, bàn thờ đóng rêu!
Mấy lời nhắn
nhủ trước sau,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét