Một thời Thế
Tôn trú ở Sàvatthi, tại Jetavana, gọi các Tỷ kheo: Này các Tỷ kheo, có bảy tài
sản này, thế nào là bảy? Tín tài, giới tài, tàm tài, quý tài, văn tài, thí tài
và tuệ tài.
Ở đây, vị Thánh đệ tử có lòng tin, tin tưởng vào sự giác ngộ của
Như Lai, gọi là tín tài.
Ở đây, vị Thánh đệ tử từ bỏ sát sanh, trộm cắp… say sưa, gọi là
giới tài.
Ở đây, vị Thánh đệ tử có xấu hổ đối với thân, miệng, ý làm ác, gọi
là tàm tài.
Ở đây, vị Thánh đệ tử có sợ hãi đối với thân, miệng, ý làm ác, gọi
là quý tài.
Ở đây, vị Thánh đệ tử nghe nhiều, giữ gìn những gì đã nghe, đề cao
đời sống phạm hạnh, đọc tụng nhiều lần, chuyên tâm quán sát, thành tựu chánh
kiến, gọi là văn tài.
Ở đây, vị Thánh đệ tử với tâm từ bỏ xan tham, ưa thích xả bỏ, san sẻ vật bố thí, gọi là thí
tài.
Ở đây, vị Thánh đệ tử có trí tuệ về sanh diệt, thành tựu Thánh thể
nhập, đưa đến chơn chánh đoạn diệt khổ đau, gọi là tuệ tài.
Này các Tỷ kheo, đây gọi là bảy tài sản, ai có được những tài sản
này, được gọi là không nghèo khổ.
(ĐTKVN, Tăng Chi Bô III, chương 7,
phẩm Tài sản, phần Các tài sản rộng thuyết, VNCPHVN ấn hành, 1996, tr 280)
LỜI BÀN:
Nói đến tài sản người ta thường
nghĩ đến sự sở hữu nhiều thứ như tiền bạc, nhà cửa, đất đai… Càng có nhiều tài
sản thì càng được tiếng giàu có và nhất là cảm giác ổn định, bền vững trong
cuộc sống được gia cố vững chắc thêm. Vì thế, làm giàu đúng đắn, lương thiện là
tiêu chí chung cho toàn thể nhân loại phấn đấu, hướng đến xây dựng một đời sống
hoàn thiện, sung mãn. Và những tài sản của thế gian, không sớm thì muộn, cũng phải chia năm sẽ bảy, nên có câu:
"Ai ơi! Tiền của có ra gì?
Sao nhọc lòng ta phải nghĩ suy.
Tiền thuộc năm nhà chia sẽ mãi. ( Vua, Trộm, Thủy, Hỏa và Con bất hiếu)
Lao công nhọc trí tại vì mi."
Tuy vậy, xây dựng tài sản vật chất
chỉ là một phần của cuộc sống. Sẽ là một sai sót lớn cho cá nhân và cả xã hội
nếu chỉ chú trọng tạo dựng tài sản vật chất mà xem nhẹ hoặc quên mất việc làm
giàu, phát triển tài sản tinh thần. Sự mất quân bình trong quá trình phát triển
vật chất và tinh thần sẽ tạo ra những khủng hoảng xã hội, nhất là các vấn đề
như băng hoại đạo đức, suy đồi nhân cách, những quan niệm sống lệch lạc thiên
về hưởng thụ, vong thân vong bản…
Đối với người tu thì “xả phú cầu bần” là
một trong những điều kiện cần để góp phần tích lũy, thăng hoa gia sản tinh
thần. Tài sản tinh thần tuy vô hình nhưng rất đồ sộ và không khó để tạo dựng.
Chẳng cần phải cạnh tranh khốc liệt kiểu “thương trường là chiến trường” vẫn
kiến tạo được tài sản tinh thần tín, giới, tàm, quý, văn, thí và tuệ.
Tài sản tinh thần là tặng phẩm của
tạo hóa vốn dĩ hào phóng ban tặng đầy đủ cho mỗi người. Tìm lại những gì thánh
thiện uyên nguyên đã lãng quên và đánh mất là cách làm giàu của người tu. Tài sản này một khi đã
tích lũy được sẽ làm cho những ai sở hữu nó thật sự giàu có, hạnh phúc và bền
vững trước mọi biến động của thời cuộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét