Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Mùa Hiếu Hạnh!

Vu lan về,
Bâng khuâng nhớ mẹ già!
Ngày tháng qua,
Mẹ thêm nhiều sợi bạc!
Nuôi đàn con,
Hao sức tuổi thanh xuân!
Chăm con dại,
Chẳng ngại khó khăn gì!
Dầu biết tội,
Mẹ cam lòng chịu tội!
Để nuôi con,
Chóng lớn thành người tốt!
Cả một đời,
Mẹ đã chịu hy sinh!
Bao công khó,
Đâu cần con đền đáp!
Mẹ mong con,
Sống tốt với mọi người!
Tốt với mình,
Là tốt với nhân sinh!
Mẹ dạy rằng;
Đời sống quá mong manh!
Làm điều phúc,
Chớ mong người đền đáp!
Con hãy nhớ;
Bao dung người khốn khó!
Gặp hiểm nguy,
Con bình tỉnh xét suy!
Gặp ngang trái,
Chính là dây thân ái!
Bởi người thân,
Con đã tạo nhiều đời!
Chăm niệm Phật!
Nghiệp chướng cũng dần tiêu!
Mẹ hiền ơi!
Mùa Vu Lan lại về.
Con nhớ lắm,
Tiếng ầu ơ của mẹ!
Tiếng võng đưa,
Với câu hò ru ngủ!
Năm tháng qua,
Còn động mãi trong tim!
Mong mẹ hiền, 
Luôn chỉ dẫn cho con!
Dù nơi nao,
Con vẫn là con của Mẹ!

Từ Bi!

Chuyện đời àh, 
Chuyện dỡ hơi ai mà nghe!
Chuyện không đâu,
Lại có người quan tâm!
Chuyện mình àh,
Thì chẳng tỏ tí nào!
Chuyện ngoài ngõ,
Đâu đâu cũng biết hết!
Vậy mới tài,
Thiên hạ chỉ có thế!
Nên giờ đây,
Phật chỉ cho chúng ta!
Hãy kiểm soát,
Ngay ở nơi chính mình!
Thường ngày sống,
Chánh niệm và buông lung!
Điều nào nhiều,
Sẽ dẫn dắt chúng ta!
Lên hay xuống,
Tất cả điều do Tâm!
Tâm tạo thiện,
Hay ác tâm sai khiến!
Vậy ta là,
Bò theo sự khiển sai!
Là con vật,
Theo dấu vết thị phi!
Vì đời ngắn,
Thương nhau còn chưa đủ!
Bận lòng chi,
Những oán ghét vu vơ!
Vết sước nhẹ,
Đừng để tâm đau nhức!
Tâm yêu thương,
Là biển rộng không lường!
Mong mọi người,
Lấy hỷ xã ,tình thương!
Chúc già trẻ,
Luôn vui và hạnh phúc!

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

Quán Trọ Thế Gian!

Nhà cửa này, 
Dường như không được an!
Bởi vì sao?
Chiến tranh, bệnh tật hành!
Con bất hiếu,
Trộm cắp, của vua quan!
Chúng ta nghĩ,
Nếu như nhà tranh đất!
Hoặc như nhà,
Bằng bê tông, cốt thép!
Cao hơn thế,
Bằng vàng rồng tốt đẹp!
Vậy ta chọn,
Nhà gì để ở đây?
Các thứ khổ,
Có chừa ai thoát khổ!
Từ những nhà,
Tranh đất, cốt thép, vàng?
Vậy sao ta,  
Còn vương vấn lụy phiền!
Ba nhà đó,
Chỉ là nơi ở trọ!
Gia tài ta,
Dính mắt bởi lòng Tham!
Chạy theo nó,
Bán cả thời gian quý!
Bỏ Chân Như,
Chạy theo dòng uế trược!
Nên ngày nay,
Vẫn chìm ngập rừng già!
Cạm bẫy đời,
Trói trong vòng tham ái!
Danh là chi,
Sắc tài, lợi lộc gì?
Cho thân khổ,
Trăm năm là dài lắm!
Mong ai đó,
Sớm tìm ra sự sống!
Tháng ngày còn,
Hạnh phúc mãi bình yên!
Cầu già trẻ,
Thảnh thơi và an lạc!

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

Ngã Ai!

Cảm ơn đời,
Cho ta vấp ngã đau!
Để kinh nghiệm,
Mặt trắng đen của người!
Lòng giả dối,
Như đêm dài tăm tối!
Học được gì,
Khi Phật Ma do ta!
Bởi đảo điên,
Nên chuốt cả lụy phiền!
Ham danh vọng,
Chôn mình nơi núi cấm!
Đã bao phen,
Vùi lấp tánh chơn như!
Nhờ Phật tổ,
Soi đường dẫn bước đi!
Vậy mà con,
Lặn hụp mãi ái chi!
Bao phen đã,
Thay da rồi đổi thịt!
Lúc làm vật,
Lại làm người điên dại!
Sống mơ hồ,
Chết lại hồ đồ hơn!
Đường danh lợi,
Trói vào ngã thị phi!
Đến một ngày,
Ta về nơi viễn xứ!
Than thân này,
Sớm chẳng chịu lo tu!
Bã công danh,
Tàn hại những người hiền!
Rồi hơi thở,
Không vào ra gì nữa!
Khổ đời sau,
Với nghiệp thức tạo mang!
Vay trả nợ,
Khổ đau mình tự chịu!
Ham những gì?
Chỉ đống thịt tro tàn!
Cho là phải!
Tất cả điều là phải!
Cho là trái,
Điều gì cũng trái hết!
Rồi đến lúc,
Nhân quả chẳng tha đâu!
Kính mong bạn,
Quay đầu cho kịp nhé!