Kính thưa các bạn gần xa! Đã lâu lắm rồi cũng không viết lách
gì, nên hôm nay mạo muội đôi dòng suy nghĩ về câu nói của người xưa truyền lại,
câu nói như vầy:
“ Ngày thường chẳng thắp nén hương,
Đến khi có việc lên hương suốt ngày.”
Theo câu của người xưa nhắc nhở cho chúng ta thường xuyên
gieo Nhân, từ Nhân mới có quả. Cũng như bình thường ta không đến Chùa lễ Phật,
thử hỏi con cái, bà con không qua lại cũng thành xa. Tôi thấy những người đi Đạo
họ có cái hay là tuần nào con Chiên cũng phải đến nhà Thờ. Còn ở Đạo Phật chúng
ta là tu với tinh thần tự giác, chứ không phải phát giác, mà chính tinh thần tự
giác những người tu theo Phật càng thờ ơ, xem Chùa như chổ đi chợ, thích đi lúc
nào thì đi, vào chùa thì nói ơi là nói, nói chuyện chẳng biết đây có phải Chùa
hay chợ nữa! Chốn linh thiêng giờ biếng mất rồi, hoặc giả cúng vài ba đồng, dăm
bảy quả cầu thôi đủ điều, có khi đến chùa tiền chẳn đổi thành lẻ. Thử hỏi các vị
gieo Nhân như thế nào thì quả của các vị như thế mà thôi. Huống hồ một năm có
mười hai tháng, một tháng có ba mươi
ngày, các vị không ăn chay, không làm được nhân lành nào hết. Vậy thì ai phù hộ
cho các vị, thử hỏi có ông quan nào mà suốt ngày che đậy những người làm ác được
không??? Hoặc giả các vị gieo trồng cây trên cát, lại không tưới nước , thêm
phân vào thì cây đó có sống nổi không???
Cũng vậy, Chúng ta lúc nào cũng muốn Phật từ gia hộ, thì việc trước nhất
là Tu lại Thân Tâm của chúng ta. Tu có nghĩa là sửa đổi, cải đổi từ hành động lời
ăn tiếng nói, cử chỉ việc làm không sai quấy. Chúng ta đã làm được như vậy sau
đó siêng năng lễ Phật, có được như thế thì Phật mới gia hộ.