Người đời sống
tạm để mà chơi,
Ăn uống lo
toan suốt cuộc đời.
Nào nhà, nào
cửa, của riêng ai?
Đến thì tay
trắng, và hơi thở.
Đến khi nằm
xuống, nào của ai?
Thôi thì
chơi chông chốc lát thôi.
Đừng buồn,đừng
giận, giận nghĩ chơi,
Chơi không
giận, ta học cách chơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét