Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Tịnh Cảnh!

Mưa rơi lác đác bên thềm,
Nhớ về dĩ vãng, lòng mềm ruột đau.
Công thầy dạy dỗ trước sau,
Sáu chử Di Đà thật rất cao siêu.
Dù cho mưa gió bao nhiêu,
Cũng không chứa hết những điều thâm sâu.
Ngày đêm nhiều buổi niệm lâu,
Chơn tâm tỏ ngộ, lý mầu sướng chưa!
A Di Đà Phật thượng thừa,
Liễu nghĩa, giải thoát Phật vừa độ con.
Diệt tội nghiệp chướng tiêu mòn,
An tâm tỉnh thức, chẳng còn vướng mang.
Con đường rộng lớn thêng thang,
Con về cỏi ấy, lòng càng hân hoan.
Cực lạc là cỏi cực sang,
Dùng toàn bảy báu, xây thành lưu ly.
Quả đất thật đáng ngộ kỳ,
Trân châu làm đất, dưới thì kim sa.
Mau mau niệm Phật Di Đà,
Đặng về cỏi ấy, thật là nghiêm trang.

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Nhìn Lại !

Chợt đến, chợt đi, lý vốn thường,
Vui chơi, ham muốn, chuyện buồn thương.
Thạnh suy, phải trái, đều ảo tưởng,
Gạt hết ưu tư chuyện tỏ tường!

Nhớ ơn!

Ơn nhủ bộ trời cao khó tả,
Công dưỡng nuôi sâu tợ biển khơi.
Dù cho vật đổi sao dời,
Cũng không kể hết ơn người sinh ta.
Còn Cha như hư không vô tận,
Còn Mẹ như nước biển ngàn khơi,
Để cho ta tung cánh chim trời,
Cho ta tắm mình trong nắng ấm,
Để cho ta bơi lội ngàn khơi,
Cũng không tính hết ngọt bùi mẹ cho.
Bao năm đi ngược về xuôi,
Nhớ hoài cha mẹ dãi dầu nắng mưa.
Sáng tần tảo nơi phố chợ,
Còn cha vai lưng, cày đất thành cơm.
Bao năm mưa gió dập dồn,
Cũng không tan thiết, ai hoài ruột đau.
Chín năm sau con đà cách biệt,
Lạy Cha Mẹ từ giả hồng trần,
Con đi là để xuất gia,
Noi theo chí cả, Phật Đà chứng minh.
Ngày rằm tháng bảy hội Vu Lan,
Bái Sư học đạo tìm giải thoát,
Ơn Thầy như mặt trời soi sáng,
Đưa con về chính giác từ bi,
Công dạy dỗ làm sao nói hết.
Con hằng niệm phải siêng tu trì.
A Di Đà Phật con luôn giữ,
Nẽo chơn Tâm từ đấy mà ra,
Đuốc tuệ sáng soi nguồn Tâm Đạo.
Dẫn dắt con về cỏi lạc bang,
Con nguyện từ nay lìa bỏ,
Thói tham lam, tật đố kiêu căng,
Lòng ngã mạn, con xin chừa bỏ,
Dốc một lòng tu giữ thân tâm,
Trao dồi tam học thật tinh cần.
Dứt bỏ ý tà lòng điên dạy,
Cho con được minh tâm kiến tánh,
Trí tuệ bồ đề luôn tăng trưởng,
Tự giác mình xong độ mọi người,
Đồng viên Phật quả vào diệu giác,
Cùng chung thành Phật hưởng thái bình.

Sanh _ Tử ?

Ta sống lang thang giữa cuộc đời,
Buồn Giận tranh đua, cứ đùa chơi.
Dạo bước phong trần chơi chẳng được,
Dùng dằng trước cửa Tử Sanh ơi!

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

Từ_ Bi_ Hỷ_ Xã

Từ Tâm thương xót cả hàm linh,
Bi Nguyện một lòng độ chúng sanh.
Hỷ Lạc nương về theo đạo lý,
Xã Thân cầu đạo hộ tâm minh.

Phù Du!

Đời là mộng hóa tợ phù du,
Tham mê đắm trước cỏi diêm phù.
Khổ đau, đau khổ người ôm chịu, 
Tuổi thời thanh thản, bởi vì Tu.

Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Pháp Duyên!

Duyên sanh tất cả pháp,
Do tâm chuyển mà thành.
Phục vụ xác thân này,
Nào có lợi chi tâm.
Người khéo rõ nhận biết,
Tâm tánh vốn chân thật.
Là pháp thường bền lâu,
Ai hay khéo điều phục.
Tâm mình vốn sẵn có,
Chỉ chưa chịu lau chùi.
Vạn pháp đều như bụi,
Phá tan dòng mê chấp.
Hiển bày tánh chơn như,
Là pháp chẳng sanh diệt.
Thường còn mà chẳng biến,
Tuỳ chúng sanh phân hiện.
Nay tỏ rõ pháp này,
Như hư không vô ảnh.
Nào phân biệt chi đâu,
Nên tóm thâu tất cả.

Xây Dựng!

Chuyền tay nắm lấy xô hồ,
Dựng nên sự nghiệp tông đồ Thiền Tông.
Người có của, kẻ có công,
Cùng chung viên gạch, đắp bồi chùa Lân.
Bao nhiêu thiện tín xa gần,
Cũng đều quy ngưỡng, tín tâm tu hành.
Nay chốn Tổ Thiền Trúc Lâm,
Thanh Từ thắp sáng, từ tâm lưu truyền!
(kỷ niệm lúc làm thiền sinh tại Trúc Lâm năm 2005)

Trăng Giới Hạnh !

Trăng sáng trên nền trời
Chúng ta nhìn trăng sáng,
Một ánh sáng ngàn khơi,
Hạnh lành tỏa muôn nơi.
Tâm hạnh phúc tuyệt vời,
Từ tâm chan hòa nhã,
Những giây phút thảnh thơi.
Hương lòng đâu dễ được.
Giới đức hạnh tinh nghiêm,
Tỏa sáng mười phương cõi.


Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Đắng Cay !

Cuộc đời có lúc đắng cay,
Có lúc thì ngọt, chua cay là thường.
Ai hay khéo sống bình thường,
Quả đời có đắng, mới thương nhau hoài..!
Còn quả ngọt phải chạy dài,
Nếu mà ở lại, tuyền đài là đây.
Việc đời ngẫm nghĩ lại hay,
Đắng cay, chua chát ở ngay chổ này!
Ngọt bùi xin nói chia tay,
Đắng cay  ở lại mỗi ngày chịu thay!