Ơn nhủ bộ trời
cao khó tả,
Công dưỡng
nuôi sâu tợ biển khơi.
Dù cho vật đổi
sao dời,
Cũng không kể
hết ơn người sinh ta.
Còn Cha như
hư không vô tận,
Còn Mẹ như
nước biển ngàn khơi,
Để cho ta
tung cánh chim trời,
Cho ta tắm
mình trong nắng ấm,
Để cho ta
bơi lội ngàn khơi,
Cũng không
tính hết ngọt bùi mẹ cho.
Bao năm đi
ngược về xuôi,
Nhớ hoài cha
mẹ dãi dầu nắng mưa.
Sáng tần tảo
nơi phố chợ,
Còn cha vai
lưng, cày đất thành cơm.
Bao năm mưa
gió dập dồn,
Cũng không
tan thiết, ai hoài ruột đau.
Chín năm sau
con đà cách biệt,
Lạy Cha Mẹ từ
giả hồng trần,
Con đi là để
xuất gia,
Noi theo chí
cả, Phật Đà chứng minh.
Ngày rằm
tháng bảy hội Vu Lan,
Bái Sư học đạo
tìm giải thoát,
Ơn Thầy như
mặt trời soi sáng,
Đưa con về
chính giác từ bi,
Công dạy dỗ
làm sao nói hết.
Con hằng niệm
phải siêng tu trì.
A Di Đà Phật
con luôn giữ,
Nẽo chơn Tâm
từ đấy mà ra,
Đuốc tuệ
sáng soi nguồn Tâm Đạo.
Dẫn dắt con
về cỏi lạc bang,
Con nguyện từ
nay lìa bỏ,
Thói tham
lam, tật đố kiêu căng,
Lòng ngã mạn,
con xin chừa bỏ,
Dốc một lòng
tu giữ thân tâm,
Trao dồi tam
học thật tinh cần.
Dứt bỏ ý tà
lòng điên dạy,
Cho con được
minh tâm kiến tánh,
Trí tuệ bồ đề
luôn tăng trưởng,
Tự giác mình
xong độ mọi người,
Đồng viên Phật
quả vào diệu giác,
Cùng chung
thành Phật hưởng thái bình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét