Có một đạo hữu nhắn tin tâm sự với tôi là cô
đã lỡ đem lòng yêu thương một vị Thầy, cô còn làm một bài thơ, ý tình tha
thiết, oán hận pha lẫn cảm thông. Xem xong, tôi không khỏi cảm khái thốt lên:
phải làm sao đây! Phải làm sao đây! Tôi chỉ biết trước kia cô rất kính mộ vị
Thầy ấy, nhưng không ngờ giờ đây lại trở thành như thế. Không biết lấy gì đáp
lại sự thành thật, thân tình và tín nhiệm mà cô dành cho, tôi chỉ khuyên cô một
câu: Tuyệt đối không nên yêu người xuất gia!
Chỉ một chiếc áo casa khoác trên người cũng
giống như dãy ngân hà mà Vương Mẫu Nương Nương dùng tay vẽ ra để phân chia ranh
giới giữa cõi trời và cõi người, đã biết như thế sao còn mơ mộng hão huyền làm
gì để giờ phải mệt mỏi khổ đau?
Khi đọc về thân thế sự nghiệp của Lão hòa
thượng Hư Vân, tôi luôn nghĩ người thân nhất bên cạnh Hòa thượng ắt hẳn người
đau khổ nhất, đặc biệt khi xem đến câu thơ mà “người bạn đời” của Hòa thượng
viết cho Hòa thượng khi Ngài chưa xuất gia, tôi luôn có một cảm xúc thật kỳ lạ.
Người xuất gia luôn lấy việc hoằng tuyền chánh
pháp làm nền tảng, trong khi xã hội ngày nay thông tin bùng nổ, giao thông tiện
lợi đã khiến cho các nữ Phật tử dễ dàng trở thành fan hâm mộ riêng của một vị
Thầy nào đó, tình trạng y như các fan hâm mộ theo đuổi các ngôi sao điện ảnh,
khác chăng là đa số fan hâm mộ luôn khiến cho người yêu của mình tinh thần bất
an.
Con gái thích nương tựa, nếu quan sát kỹ chúng
ta sẽ thấy những vị Tăng có tăng tướng rất dễ khiến cho các nữ phật tử lầm lẫn
giữa tình cảm tôn giáo và tình cảm cá nhân, dần dần rơi vào trong lưới tình lúc
nào không biết. Kỳ thực, hào quang Tam Bảo sao lại có thể chỉ chiếu sáng một
người? Trong buổi lễ quy y năm nay, Sư phụ tôi đặc biệt nhấn mạnh: Các phật
tử nên ghi nhớ, người mà các vị quy y là tất cả chư Tăng, chứ không phải riêng
lẽ một vị nào. Nghe Sư phụ nói câu đó, tôi rất cảm động. Yêu một ai đó là
chuyện rất bình thường, nhưng tôi thành thật khuyên bạn đừng bao giờ yêu phải
người xuất gia.
Người tu không phải là ngôi sao điện ảnh, phật
tử hà tất phải trở thành fan hâm mộ; người tu là người đã cắt ái ly thân, cắt
bỏ sự ham muốn thường tình của thế tục để xuất gia, tu hạnh thanh tịnh, trụ trì
ngôi nhà chánh pháp trách nhiệm rất nặng nề, chúng ta không nên dùng tình yêu
nam nữ trói buộc người ta. Nếu như ai đã lỡ yêu người xuất gia thì bây giờ quày
đầu hãy còn kịp. Nếu không thì…
1. Bạn tự nguyện yêu đơn phương trọn đời? Một vị Thầy có tâm đạo, có hoài bão tu hành,
có tâm bồ đề, có thanh danh, có sự ảnh hưởng lớn sẽ không thể nào ra đời theo
bạn. Điều đó cũng đồng nghĩa với suốt đời bạn phải ôm lấy một tình yêu không hề
có sự đáp trả. Một người yêu trong tuyệt vọng sẽ kết thúc đời mình trong đau
khổ, kiếp sau trở lại vẫn phải học tập và thử nghiệm tiếp kinh nghiệm đau khổ
của kiếp vừa qua.
2. Bạn muốn vĩnh viễn trở thành một cái bóng đau
khổ? Yêu lỡ người tu, bạn
không thể nào hào phóng nói lời yêu thương một cách quang minh chánh đại, cũng
như không thể bộc bạch tâm tư của mình với người khác được, giống như ăn nhằm
một quả đắng chát, khó bề nuốt xuống nhưng cũng không thể nhả ra. Bạn mãi mãi
chỉ có thể là một cái bóng câm lặng, đi qua cuộc đời này bằng những chuỗi ngày
đau khổ.
3. Bạn chấp nhận mang lấy tội danh phá pháp, hoại
tăng? Dùng dục tình lôi cuốn
người tu là một hành vi phá Tăng, vị Thầy được bạn yêu lại vì bạn mà phá hủy
giới pháp của mình, tội danh của bạn thật không phải nhỏ. Người xuất gia trước
khi chứng quả vị La hán rất khó cưỡng lại được sự lôi cuốn. Vì vậy mà Đức Phật
đã chế định ra rất nhiều thanh quy giới luật để bảo hộ vị ấy.
4. Bạn chấp nhận chung sống với một người không
cùng tiếng lòng với bạn? Người xuất gia
hằng ngày tụng kinh lễ Phật, tham thiền nhập định, học tập Phật pháp, xa rời
cuộc sống thế tục, lỡ một mai người ấy hoàn tục cũng không thể hoàn toàn hòa
nhập vào cuộc sống thế tục được. Khi ở bên cạnh bạn, lúc bạn phân tích cho anh
ấy nghe một sự việc nào đó suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó hỏi anh ấy có cao
kiến gì không mới phát hiện ra anh ấy không hề để tâm nghe và chỉ trả lời một
câu “tùy duyên”. Ngày ngày cùng sống với người có một tâm tình như thế, bạn có
thể chấp nhận được không?
5.
Bạn cam lòng tìm đến
một người bạn đời không có năng lực? Người xuất gia lấy việc tu hành làm trọng, đói ăn cơm, lạnh mặc
áo, hoàn toàn sống một cuộc sống Tăng lữ không có tài sản riêng tư, người ấy không
quen tranh chấp với mọi người, cũng không rành việc bôn ba kiếm sống. Đối
với người ấy mà nói, ăn ngon, ăn dở không thành vấn đề, tiền nhiều tiền ít cũng
chẳng quan tâm. Người ấy không thể chu toàn cho cuộc sống gia đình, chỉ thích
cuộc sống tâm linh tự do tự tại. Bản chất của người ấy chỉ thích vân du bốn
phương, tham thiền niệm Phật, không thích ứng được với cuộc sống gia đình tù
túng, nên rốt cuộc mọi việc trong nhà đều do mình bạn lo liệu, đừng bao giờ hy
vọng người ấy sẽ giúp ý kiến hay cho bạn. Ví dụ, bạn hỏi anh ấy nên mua nhà ở
một nơi như thế nào, anh ấy nhất định sẽ chọn nơi có phong cảnh ưu nhã, rời xa
hồng trần ồn náo mà không hề nghĩ đến sự bất tiện giao thông, bất tiện trong
sinh hoạt do cách xa thành thị.
Đợi đến khi bạn mắc vào lưới tình rồi mới biết
tâm của anh ấy trước sau vẫn là tâm lượng người xuất gia, lúc đó, bạn còn yêu
anh ấy được không?