Nghe vẻ nghe
ve,
Nghe vè tham
dục,
Dục của con
người,
Từ lúc chào
đời,
Con người chẳng
có,
Mang đến thứ
chi,
Tiền bạc thì
không,
Cửa nhà chẳng
có,
Đến khi lớn
xác,
Lại mong có
nhà,
Thêm vợ thêm
con,
Ngày ăn ba
buổi,
Đủ nuôi cả
nhà,
Đến lúc nhiều
ra,
Xin thêm con
ngựa,
Làm phương
tiện vậy.
Lòng tham
chưa đủ,
Ruộng lúa
thêm nào,
Của chứa đầy
kho,
Lại thêm cái
chức,
Làm quan thất
phẩm,
Thấy còn nhỏ
nhoi,
Mong được
quan to,
Nên đành vất
vã,
Cố lên được
chức,
Tể tướng
lưng gù,
Còn chưa là
đủ,
Đến khi làm
vua,
Thì muốn sống
lâu.
Nào nào có
được,
Diêm La nói
rằng;
Tôi đã nói
ông,
Đau răng phải
nhớ,
Tóc bạc trên
đầu,
Là tôi đã nhắc,
Tuổi thọ
không lâu,
Là ráng nên
tu,
Dụng công
cho kỷ,
Hai lần đã
nhắc,
Nào có nghe
đâu,
Tôi liền hỏa
tốc,
Thư ba tôi gởi,
Mắt mờ khí
kém,
Ông không chịu
đọc,
Cứ lo việc
hoài,
Tôi đành gởi
nữa!
Báo hiệu cho
ông,
Lưng còm, gối
mõi.
Là lúc ra
đi,
Ông không
dòm ngó!
Sao lại
trách tôi,
Là chưa dặn
kỷ.
Bây giờ nhìn
lại,
Nhà cửa của
ông,
Mặc cho
chúng nó,
Tranh đấu đủ
điều,
Hơn thua phải
trái,
Rồi cũng như
Ông.
Gò hoang một
đống,
Nào mang được
gì???
Vợ đẹp, con
thơ,
Để lại cho đời.
Mấy lời nhắn
nhủ,
Khách trần
ơi hỡi,
Khách trần bạn
ơi!
Ta đến đây
chơi,
Chơi chông
chốc lát.
Xin đừng
tham nhé!
Tiền bạc của
đời,
Dùng tạm
thôi nhé,
Hư danh tìm
đó,
Nào có ích
gì,
Bây giờ tỉnh
lại,
Xưng hiệu
Như Lai,
Thầm niệm
Nam Mô.
Để cho thoát
khỏi,
Tham dục lụy
nhiều,
Không còn vướng
mang.
Về đến liên
đài,
Lòng càng
phơi phới.
Chúc cho già
trẻ,
Cố gắng tu
hành,
Công kỳ quả
mãn.
A Di Đà Phật
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét