Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

Đến & Đi

Khi ta đến, không ai biết,
Khi ta về, nhiều người biết đến ta!
Khi đến hai tay trắng ngà,
Khi về tay lại ngà ngà đen thui!
Đến chẳng mang cái tui,
Về lại mang cả ông xui mới về!
Có ai biết, chuyện như hề,
Như tuồng vỡ kịch trò hề thế nhân!
Trăm năm mơ tưởng là lâu,
Chớp mắt một cái, vụt sầu thê thương!
Thương ai sớm tối nằm sương,
Lo cho danh lợi, đêm trường khổ đau!
Kiếp sống giả hiệu mau mau,
Thay da đổi chủ, ngày sau thấy liền,
Tiền là vật chứng hiển nhiên,
Nó bạc, người thích đồng tiền chạy quanh!
Tiền là tờ giấy bạc xanh,
Thay tên đổi họ cực nhanh ấy mà!
Bạc tình, bạc nghĩa người ta,
Tệ bạc là nhất, vậy mà thích thay!
Nên xem lại cái nợ này,
Người làm chủ nó, sai đày chịu nghe!
Còn có lắm kẻ e dè,
Tôn nó làm chủ, nó đè phải nghe!
Kính mong các bạn lắng nghe,
Nói thật bạn ghét, nói khoe bạn mừng!
Cái xấu nói tốt thì ưng,
Ai mà vừa bạn, bạn mừng lắm đây!

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Nghiệp Mới & Cũ

Dòng đời xuôi ngược, ngược xuôi,
Con thuyền vô mệnh, đã trôi phương nào?
Khi xưa mới lúc chào đời,
Hai tay chẳng có, vật nào mang theo!

Bây giờ nghĩ lại chút nào,
Thời gian trước đó, góp vào thêm lên!
Của cải vật dụng dồi dào,
Học hành tiến hoá, phong trào là đây!

Nhà cửa vật dụng bộn đầy,
Để đâu quên đó, cái này ở đâu!
Nhà như cái mũi hít vào,
Chật trội, đủ thứ, cái nào cũng chen!

Đến khi ngồi lại mình xem,
Hoá ra ta chẳng, hổng hèm nhìn ta!
Trước là thế, chẳng kêu ca,
Bây giờ là thế, kêu ca nỗi gì!

Có trách, trách tại tham vì,
Tham tâm là khổ, bởi vì thương thân!
Cái thân nó thích đèo eo,
Để cho thành cái, khổ đeo bên mình!

Khuyên ai nhớ lấy thân mình,
Chớ sắm thêm nữa, cực hình phải mang!
Cái nghiệp nó tạo mình mang,
Nó dẫn, nó dắt, lông mang đọa đày!

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

Trà Ngon!

Nấu sôi dòng nước Vô Minh,
Châm ngay một tích vô tình gạn đi!
Trà thời ấm đất tử chi,
Pha ra một chén Bích thì La Xuân!
Hơi bay một chút mạn căn,
Nhẹ nhàng thanh thoát sáu trần là không!
Tâm bình dưỡng khí thong dong,
Vào ra vừa phải, đủ trong lẫn ngoài!
Rót ra một chén trà này,
Mời người nhân đức thưởng ngay chén trà!
Trà trong sự sống như là,
Nấu sôi bản ngã, tôi là thần tiên!
Dục vọng ấy chính não phiền,
Pha ra một chút ưu phiền tan ngay!
Nhìn xem chén sạch thơm bay,
Xét ra tứ đại, cái này của ai?
Hơi bay một chút ưu phiền,
Nhấp môi một chút, trà thiền rồi đây!
Niềm hạnh phúc lạc vô biên,
Không còn nhân ngã, đảo điên niết bàn!
Chúc cho các bạn cùng an,
Trở về bổn tánh, cùng nhau thưởng trà!


Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

Cẩn Ngôn!

Miệng đời nói ngược nói ngang,
Nói tốt, nói xấu, dễ dàng được ngay!
Miệng đem niệm Phật khó thay,
Miệng khen điều tốt, điều hay không làm!
Có miệng nói xấu thì ham,
Búa rìu hàng chợ, chất mang về nhà!
Khổ này, khổ nữa đời sau,
Khổ cho cái miệng, lúc nào cũng tanh!
Ai ơi! Quyết chí tu hành,
Cẩn ngôn là Phúc, để dành hậu lai!

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Mùa Hiếu Hạnh!

Vu lan về,
Bâng khuâng nhớ mẹ già!
Ngày tháng qua,
Mẹ thêm nhiều sợi bạc!
Nuôi đàn con,
Hao sức tuổi thanh xuân!
Chăm con dại,
Chẳng ngại khó khăn gì!
Dầu biết tội,
Mẹ cam lòng chịu tội!
Để nuôi con,
Chóng lớn thành người tốt!
Cả một đời,
Mẹ đã chịu hy sinh!
Bao công khó,
Đâu cần con đền đáp!
Mẹ mong con,
Sống tốt với mọi người!
Tốt với mình,
Là tốt với nhân sinh!
Mẹ dạy rằng;
Đời sống quá mong manh!
Làm điều phúc,
Chớ mong người đền đáp!
Con hãy nhớ;
Bao dung người khốn khó!
Gặp hiểm nguy,
Con bình tỉnh xét suy!
Gặp ngang trái,
Chính là dây thân ái!
Bởi người thân,
Con đã tạo nhiều đời!
Chăm niệm Phật!
Nghiệp chướng cũng dần tiêu!
Mẹ hiền ơi!
Mùa Vu Lan lại về.
Con nhớ lắm,
Tiếng ầu ơ của mẹ!
Tiếng võng đưa,
Với câu hò ru ngủ!
Năm tháng qua,
Còn động mãi trong tim!
Mong mẹ hiền, 
Luôn chỉ dẫn cho con!
Dù nơi nao,
Con vẫn là con của Mẹ!

Từ Bi!

Chuyện đời àh, 
Chuyện dỡ hơi ai mà nghe!
Chuyện không đâu,
Lại có người quan tâm!
Chuyện mình àh,
Thì chẳng tỏ tí nào!
Chuyện ngoài ngõ,
Đâu đâu cũng biết hết!
Vậy mới tài,
Thiên hạ chỉ có thế!
Nên giờ đây,
Phật chỉ cho chúng ta!
Hãy kiểm soát,
Ngay ở nơi chính mình!
Thường ngày sống,
Chánh niệm và buông lung!
Điều nào nhiều,
Sẽ dẫn dắt chúng ta!
Lên hay xuống,
Tất cả điều do Tâm!
Tâm tạo thiện,
Hay ác tâm sai khiến!
Vậy ta là,
Bò theo sự khiển sai!
Là con vật,
Theo dấu vết thị phi!
Vì đời ngắn,
Thương nhau còn chưa đủ!
Bận lòng chi,
Những oán ghét vu vơ!
Vết sước nhẹ,
Đừng để tâm đau nhức!
Tâm yêu thương,
Là biển rộng không lường!
Mong mọi người,
Lấy hỷ xã ,tình thương!
Chúc già trẻ,
Luôn vui và hạnh phúc!

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

Quán Trọ Thế Gian!

Nhà cửa này, 
Dường như không được an!
Bởi vì sao?
Chiến tranh, bệnh tật hành!
Con bất hiếu,
Trộm cắp, của vua quan!
Chúng ta nghĩ,
Nếu như nhà tranh đất!
Hoặc như nhà,
Bằng bê tông, cốt thép!
Cao hơn thế,
Bằng vàng rồng tốt đẹp!
Vậy ta chọn,
Nhà gì để ở đây?
Các thứ khổ,
Có chừa ai thoát khổ!
Từ những nhà,
Tranh đất, cốt thép, vàng?
Vậy sao ta,  
Còn vương vấn lụy phiền!
Ba nhà đó,
Chỉ là nơi ở trọ!
Gia tài ta,
Dính mắt bởi lòng Tham!
Chạy theo nó,
Bán cả thời gian quý!
Bỏ Chân Như,
Chạy theo dòng uế trược!
Nên ngày nay,
Vẫn chìm ngập rừng già!
Cạm bẫy đời,
Trói trong vòng tham ái!
Danh là chi,
Sắc tài, lợi lộc gì?
Cho thân khổ,
Trăm năm là dài lắm!
Mong ai đó,
Sớm tìm ra sự sống!
Tháng ngày còn,
Hạnh phúc mãi bình yên!
Cầu già trẻ,
Thảnh thơi và an lạc!

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

Ngã Ai!

Cảm ơn đời,
Cho ta vấp ngã đau!
Để kinh nghiệm,
Mặt trắng đen của người!
Lòng giả dối,
Như đêm dài tăm tối!
Học được gì,
Khi Phật Ma do ta!
Bởi đảo điên,
Nên chuốt cả lụy phiền!
Ham danh vọng,
Chôn mình nơi núi cấm!
Đã bao phen,
Vùi lấp tánh chơn như!
Nhờ Phật tổ,
Soi đường dẫn bước đi!
Vậy mà con,
Lặn hụp mãi ái chi!
Bao phen đã,
Thay da rồi đổi thịt!
Lúc làm vật,
Lại làm người điên dại!
Sống mơ hồ,
Chết lại hồ đồ hơn!
Đường danh lợi,
Trói vào ngã thị phi!
Đến một ngày,
Ta về nơi viễn xứ!
Than thân này,
Sớm chẳng chịu lo tu!
Bã công danh,
Tàn hại những người hiền!
Rồi hơi thở,
Không vào ra gì nữa!
Khổ đời sau,
Với nghiệp thức tạo mang!
Vay trả nợ,
Khổ đau mình tự chịu!
Ham những gì?
Chỉ đống thịt tro tàn!
Cho là phải!
Tất cả điều là phải!
Cho là trái,
Điều gì cũng trái hết!
Rồi đến lúc,
Nhân quả chẳng tha đâu!
Kính mong bạn,
Quay đầu cho kịp nhé!

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

Thế gian, gian đến thế!

Ngày càng thấy việc sát sanh,
Gian tham trộm cấp, tà dâm nhiều rồi!
Ấy thời mạc pháp suy đồi,
Nói dối, xảo trá đầy vơi đủ màu!
Anh em bè bạn với nhau,
Cùng là quyến thuộc, nỡ nào xuống tay!
Rượu nhập tứ đại thì bay,
Họa hoạnh cửu kiết, phong tai đổi thời!
Phật dạy tu thiện thì thôi,
Bỏ năm điều ác tuổi đời lại tăng!
Nếu còn điều ác không ngăn,
Tuổi thời lại giãm, ác tăng không dừng!
Kiếp đời tuổi thọ mười mươi,
Đến lúc quỷ dữ, nhập người thế gian!
Bởi xưa ác quỷ không nanh,
Do tâm làm ác, của trần thế ra!
Bây giờ lừa gạt người ta,
Biến tướng tật đố, ganh đua hại người!
Ai ơi! Nghĩ lại đời thôi,
Vô thường tứ đại, chuyển quay muôn chiều!

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Mọi Thứ Sẽ Qua!

Cuộc đời ư,
Chỉ xem bạn còn thở,
Nếu hết rồi,
Chỉ là thân xác thui,
Còn gì đâu?
Gia đình và hạnh phúc!
Danh vọng àh,
Chỉ là tuồng ảo ảnh!
Lắm người theo,
Chết để nấm mồ xanh!
Bạn bè tôi,
Có lợi nó theo tui!
Còn hết lợi,
Chạy mau cho rảnh nợ!
Sống còn thế,
Ai ơi! Mau tỉnh lại!
Bả công danh,
Tàn hại kẻ trung thành!
Tham lợi dưỡng,
Làm nô lệ cái thân!
Còn gì đâu,
Niềm vui sống giả hiệu!
Cuộc sống thế,
Biết dừng lại trò chơi!

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Bí quyết cải tạo tướng mệnh ( ST)

Khuôn mặt xinh đẹp cũng là một loại phúc báo. Dù là phúc báo gì đều có căn nguyên của nó, giống như tài phú đến từ bố thí, cúng dàng, tôn quý đến từ khiêm cung, khuôn mặt xinh đẹp đến từ dịu dàng lương thiện. Đến trung niên, tướng mạo đã đi vào ổn định, cũng là thể hiện của tính cách một người.

 Nhiều người khoan hậu có khuôn mặt có phúc, người dịu dàng lương thiện có khuôn mặt xinh đẹp. Người thô bạo, vẻ mặt hung dữ; rất nhiều phụ nữ trung niên lão niên có phẩm tính không tốt, vẻ mặt thường cay nghiệt, cũng gọi là tướng bạc mệnh, khắc chồng. Thật ra, tướng mạo không phải sinh ra là cố định, mà nó là phản chiếu của quá trình tu tâm và hành động lâu dài; cũng vì vậy, tướng mạo sẽ biểu lộ ra vận mệnh tương lai của một người. Xem tướng là một loại tích lũy kinh nghiệm, tướng tùy tâm sinh, từ mặt biết tâm, từ tâm biết mệnh.

Thật ra, tướng mạo không phải sinh ra là cố định, mà nó là phản chiếu của quá trình tu tâm và hành động lâu dài;
Vậy nguồn gốc khuôn mặt tuổi thiếu niên, thanh niên ở đâu? Đặc thù của tướng mạo có quan hệ với sự di truyền của bố mẹ, như màu da màu tóc, nhưng khuôn mặt dáng người cùng tiên thiên có quan hệ, mức độ xinh đẹp là dựa theo những đời trước mà bố thí.

Nửa đời trước của một người, là ảnh hưởng từ kiếp trước, nửa đời sau, chính là tự mình. Vậy mới nói, sau khi đến trung niên, cần phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình.
Lòng từ bi cũng là một yếu tố quan trọng. Người có thiện tâm, thường từ trong ra ngoài tản mát ra một loại hào quang, càng khiến người thuận mắt, càng ngày càng thích tiếp xúc. Mà người ích kỷ, giảo hoạt, so đo, tất khó nhìn, thậm chí xấu xí; cho dù may mắn có khuôn mặt đẹp đẽ, thì trên mặt cũng sẽ dần hiện ra một vài chỗ khiến người không thích, người ta thường nói khuôn mặt không có duyên, chỉ lần đầu gặp hơi thuận mặt, tiếp xúc nhiều liền không còn thuận nữa.

Xin hãy tin rằng, tướng mạo là có thể từng bước thay đổi đấy! Nhất là một khuôn mặt xinh đẹp sẽ từ trong ra ngoài tản mát ra một lực hấp dẫn, khiến người gặp bất tri bất giác sinh lòng mến mộ. Nhiều khi, xinh đẹp hay không, chính là từ tâm mà nhìn, “Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi” chính là đạo lý này, tức là nhìn người mình yêu càng nhìn càng thấy đẹp.

Vì vậy, muốn có dung mạo đẹp, trước cần nội tâm đẹp!
Một, người cam tâm tình nguyện chịu thiệt, lại nhận được càng nhiều. Người có thể chịu thiệt, nhân duyên nhất định sẽ tốt, nhân duyên tốt, cơ hội tự nhiên sẽ nhiều. Mỗi người khi còn sống, có thể nắm bắt một hai lần cơ hội là đủ!

Hai, người thích chiếm phần hơn, cuối cùng chẳng chiếm được bao nhiêu, nhặt được một ngọn cỏ, mất đi một rừng cây. Người mà vừa đến lúc tính tiền liền kiếm cớ đi việc khác hoặc móc hoài không ra tiền, cơ bản đều là những người không có thành tựu gì.

Ba, người có ánh mắt tiểu nhân, tâm địa nhỏ hẹp. Lúc bạn bè hội tụ, nói ra ba câu, đều không thoát khỏi chuyện cá nhân, người này chính là ốc sên chuyển thế, nội tâm hư không, ích kỷ. Trong nội tâm chỉ có chuyện nhà mình, những chuyện khác liền không liên quan đến anh ta.

Bốn, chỉ có tiếc duyên mới có thể tục duyên, tức là vun bồi duyên phận. Trên đường đời, nhiều người chúng ta gặp, thật ra đều có duyên mới gặp được nhau, hơn một nửa người thân chính là bạn tốt trong đời trước, còn bạn tốt thì hơn một nửa là người thân trong đời trước, mang đến phiền muộn cho bạn vì hơn một nửa là người bạn đã từng gây tổn thương. Vì vậy cần nhớ: Đối xử tử tế với người thân, quan tâm người bên cạnh, khoan dung những người làm bạn tổn thương, vì đây đều là nhân quả.

Năm, nội tâm vô khuyết gọi là phú, có thể bao dung người khác gọi là quý. Luôn vui vẻ không phải là một loại tính cách, mà là một loại năng lực.
Sáu, biện pháp giải quyết phiền muộn tốt nhất, chính là quên nó đi.

Bảy, tiếu khán phong vân đạm, toại đối vân khởi thì (cười nhìn gió mây nhạt, ngồi trông áng mây trôi).

Không giành là từ bi, không biện là trí tuệ, không nghe là thanh tịnh, không nhìn là tự tại, tha thứ là giải thoát, biết đủ chính là buông.
Tám, nội tâm không loạn, không khổ vì tình, không sợ tương lai, không giữ quá khứ.

Chín, kiếp này, bất kể thứ gì cũng sẽ không mang đi được, vậy nên hãy sống với hiện tại, cười với hiện tại, và hãy ngộ ngay bây giờ!

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Mộng Trần

Là mộng luôn dễ tan,
Nên chánh niệm đêm ngày!
Biết thực hành hạnh xã,
An lạc nơi đây rồi!

Lòng người luôn sâu thẳm,
Tham dục quá nhiều đời!
Làm khổ mình và người,
Đời nay và đời sau!

Nếu ai cầu Thần Danh,
Là chuốt thêm khổ đau!
Bởi Ngã kiến lớn dần,
Gần hố sâu tội lỗi!

Đêm ngày luôn nối nhau,
Mỗi việc cần quán niệm!
Cái chết đến khi nào,
Để tâm luôn khô héo!

Ngay giờ phút này đây,
Biết thực đời giả hiệu!
Tinh tấn suốt đêm ngày,
An lạc ngay đây rồi!