Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

TIỂU SỬ PHẬT HOÀNG TRẦN NHÂN TÔNG




SƠ TỔ THIỀN PHÁI TRÚC LÂM VIỆT NAM
(1258 - 1308)
Đức Phật hoàng Trần Nhân Tông, tên húy là Trần Khâm, sinh ngày 07/12/1258 (11/11/Mậu Ngọ), con trưởng của Vua Trần Thánh Tông và Hoàng Thái hậu Nguyên Thánh. Thân hình Ngài có những đặc điểm khác thường, nhất là có màu vàng, nên được vua cha đặt cho biệt hiệu là Phật kim.
Lớn lên, năm 16 tuổi (1274), Ngài được lập làm Đông cung Thái tử và cùng năm Ngài kết duyên cùng công chúa Quyên Thánh, trưởng nữ Hưng Đạo Đại Vương. Vua Trần Thánh Tông đã mời các bậc lão thông Nho giáo, Tứ thư, Ngũ kinh để dạy cho Ngài như Lê Phụ Trần, Nguyễn Thánh Huấn, Nguyễn Sĩ Cố v.v… tất cả đều hết lòng dạy dỗ. Chính Vua cha cũng đã soạn Di hậu lục để dạy dỗ cho Thái tử cách xử thế, chuẩn bị nối nghiệp sau nầy.
Về Phật pháp, Ngài học đạo với Tuệ Trung Thượng Sĩ, được Thượng Sĩ hết lòng hướng dẫn và trao đổi những yếu nghĩa Thiền tông. Ngài tâm đắc nhất là câu: "Phản quan tự kỷ bổn phận sự, bất tùng tha đắc” (Quan sát lại chính mình đó là bổn phận, không do người khác làm được) và tôn thờ Tuệ Trung Thượng Sĩ làm Thầy. Ngài thường tới lui chùa Tư Phúc trong kinh thành để tụng kinh, tọa thiền, lễ bái Tam bảo.
Năm 21 tuổi (1279), Ngài được Trần Thánh Tông truyền ngôi, trị vì thiên hạ Đại Việt, lấy đức trị vì, dân chúng an cư lạc nghiệp, lấy niên hiệu là Thiệu Bảo.
Trước thảm họa ngoại xâm, quân Nguyên - Mông chuẩn bị xâm chiếm nước Nam. Năm 1282, Ngài chủ trì Hội nghị Bình Than để lấy ý kiến toàn dân trong cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại. Năm 1284, trước khi cuộc chiến tranh diễn ra, Ngài chủ trì Hội nghị Diên Hồng, lấy ý kiến các vị Bô lão, những người đứng đầu các Bộ lạc. Toàn thể hội nghị già trẻ, gái trai đều một lòng tung hô quyết chiến.
Năm 1285, với tinh thần bảo vệ dân tộc, Tổ quốc của toàn dân, Ngãi đã lãnh đạo và chiến thắng cuộc xâm lăng Nguyên – Mông lần thứ nhất.
Với ý đồ bành trướng Phương Nam, tiến chiếm Chiêm Thành, làm bàn đạp thôn tính Đại Việt, Trần Nhân Tông lại một lần nữa lãnh đạo cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại, với sự quyết tâm chiến thắng của toàn quân, toàn dân, Ngài đã chiến thắng quân Nguyên – Mông lần thứ hai năm 1288. Cảm hứng trước sự chiến thắng của dân tộc, Ngài đã làm hai câu thơ lưu lại:
"Xã tắc hai phen chồn ngựa đá
Non sông muôn thuở vững âu vàng”
(Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã
Sơn hà thiên cổ điện kim âu)
Sau khi đất nước thanh bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, Ngài đã củng cố triều đình, phủ dụ, đoàn kết toàn dân, xây dựng và phát triển đất nước trong thời hậu chiến. Với mục đích chủ hòa, Ngài đã bỏ qua những lỗi lầm đã có của quần thần cũng như thân tộc.
Năm 41 tuổi (1293), Ngài nhường ngôi cho con là Trần Anh Tông lên làm Thái Thượng Hoàng.
Năm 1294, Ngài cầm quân sang chinh phạt Ai Lao, giữ yên bờ cõi và làm cho nước Triệu Voi tiếp tục thần phục Đại Việt.
Sau khi chinh phạt Ai Lao, Ngài trở về Hành cung Vũ Lâm – Ninh Bình, cầu Quốc sư Huệ Tuệ làm lễ Xuất gia, tập sự tu hành tại đây một thời gian.
Năm 1299. Ngài quyết tâm trở lại thăm Kinh sư lần cuối, rồi đi thẳng lên núi Yên Tử - Quảng Ninnh quyết chí tu hành, tham thiền nhập định, lấy tên là "Hương Vân Đại Đầu Đà” và độ Đồng Kiên Cương làm đệ tử và ban pháp hiệu là Pháp Loa.
Năm 1301, Ngài hạ san, đi thăm hữu nghị đất nước Chiêm Thành và nghiên cứu về tôn giáo, tạo lập mối quan hệ hợp tác, hòa bình, hữu nghị với các nước lân bang. Trở về chùa Phổ Minh phủ Thiên Trường giảng kinh, thuyết pháp, mở Hội đại thí vô lượng cho nhân dân.
Năm 1304, Ngài chống gậy trúc dạo đi khắp nước Đại Việt, khuyến khích muôn dân giữ năm giới, tu hành Thập thiện, dẹp bỏ những nơi thờ cúng không đúng Chính pháp, loại bỏ những điều mê tín dị đoan v.v… Ngài đến Bố Chánh – Quảng Bình lập am Tri Kiến và lưu lại đây một thời gian. Sau đó, được Vua Trần Anh Tông thỉnh vào nội cung để truyền giới Bồ tát cho Bá quan văn võ, quần thần.
Sau chuyến thăm hữu nghị Chiêm Thành năm 1301, Ngài có hứa đính hôn Công chúa Huyền Trân cho Vua Chiêm là Chế Mân. Năm 1305, Vua Chiêm Thành sai Chế Bồ Đài và phái đoàn ngoại giao mang vàng, bạc… sính lễ cầu hôn. Đến năm 1306, Ngài đứng ra chứng minh hôn lễ giữa Công chúa Huyền Trân và Chế Mân – Vua Chiêm Thành.
Trước thành quả ngoại giao hôn phối ấy, Vua Chiêm đã dâng hai quận Châu Ô, Châu Rí cho Đại Việt làm quà sính lễ. Đây chính là điều kiện giúp cho Đại Việt mở rộng bờ cõi về phương Nam là Thuận Hóa (Huế).
Năm 1307, Ngài truyền Y Bát lại cho Tôn giả Pháp Loa, lên làm Sơ Tổ Trúc Lâm và Pháp Loa là Tổ thứ hai của Thiền phái Trúc Lâm. Trong thời gian đó, Ngài thường lui tới chùa Báo Ân Siêu Loại, Sùng Nghiêm Hải Duơng, Vĩnh Nghiêm Lạng Giang, chùa Từ Lâm, chùa Quỳnh Lâm Đông Triều để giảng kinh, thuyết pháp và chứng minh các Lễ hội…
Sau khi truyền Y Bát cho Tôn giả Pháp Loa, Ngài tập trung biên soạn Kinh sách và Ngữ lục. Qua đó, Ngài đã để lại cho đàn hậu học một số tài liệu vô cùng quý báu như: Trần Nhân Tôn thi tập, Đại Hương Hải Ấn thi tập, Tăng Già Toái Sự, Thạch Thất Mỵ Ngữ, Trung hưng Thực Lục, Truyền Đăng Lục v.v….
Trước khi nhập diệt, Ngài đã để lại bài kệ Pháp Thân Thường Trụ qua sự trả lời cho thị giả hầu cận bên Ngài là Bảo Sát: "Tất cả pháp không sanh. Tất cả pháp không diệt. Ai hiểu được như vầy. Thì chư Phật hiện tiền. Nào có đến có đi” (Nhất thiết pháp bất sanh. Nhất thiết pháp bất diệt. Nhược năng như thị giải. Chư Phật thường tại tiền. Hà khứ lai chi hữu).
Theo sử cũ, Ngài xả báo an tường, thâu thần thị tịch ngày 01/11/Mậu Thân (1308). Thọ thế 51 năm tại am Ngọa Vân – Đông Triều – Quảng Ninh. Vua Trần Anh Tông cung thỉnh nhục thân Ngài về kinh đô Thăng Long cử hành Quốc tang trong thời gian hai tuần. Sau đó, Vua quan, quần thần, văn võ bá quan, đệ tử Pháp Loa, Bảo Sát và chúng Tăng trong nước cử hành Lễ Trà tỳ.
Sau khi thu nhặt Xá lợi, Xá lợi được chia làm hai phần, một phần xây tháp thờ ở Lăng Quý Đức phủ Long Hưng – Thái Bình; một phần xây tháp tôn thờ tại chùa Vân Yên – Yên Tử, Quảng Ninh, lấy hiệu là Huệ Quang Kim Tháp, dâng Thánh hiệu: Đại Thánh Trần Triều, Trúc Lâm Đầu Đà, Tịnh Tuệ Giác Hoàng Điều Ngự Phật Tổ.
Nam Mô Trúc Lâm Sơ Tổ Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông, Tổ Sư Tác Đại Chứng minh

VĂN TƯỞNG NIỆM




Phật Hoàng Trần Nhân Tông Nhập Diệt
Của Giáo hội Phật giáo Việt Nam và Tỉnh, Thành hội Phật giáo
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Trúc Lâm Yên Tử Pháp Phái Lịch Đại Tổ Sư tác đại chứng minh.
Kính bạch Đức Tổ Sư Điều Ngự Giác Hoàng.
Từ vùng đất địa linh nhân kiệt, làng Hải Ấp, Hải Triều – Kinh Bố, quê hương họ Trần dấy nghiệp. Đất Thăng Long kinh thành hoa lệ, hai Triều Vua củng cố Đế đô, đất nước thanh bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hòa, nhà nhà ngâm khúc âu ca, cả nước vui câu hữu đạo.
Rồi một thuở duyên lành xuất hiện, Hoàng thái hậu thụ thai, đấng Tu mi đáng bậc mày râu, vai Thiên tử từ đây kế nghiệp. Đức Thánh Tông định lập Đông cung, chọn người thừa kế ngai vàng. Thọ học với bao hàng thức giả, danh Sư - Tuệ Trung Thượng Sĩ thắm mùi Thiền, Lê Phụ Trần, Nguyễn Thánh Huấn, Nguyễn Sĩ Cố dày công dạy dỗ.
Khi đến độ nhân duyên hội đủ, kế nghiệp phụ vương, lên ngôi Cửu ngũ, trị quốc an dân, lo bề giữ nước, đoàn kết một lòng, quy tụ người tài đức, nêu cao gương hỷ xả, bỏ qua lỗi cũ, đoàn kết toàn dân, tạo thành sức mạnh dân tộc, Hội nghị Bình Than, Diên Hồng một thuở, lấy ý chí toàn dân, làm ý chí của mình, chống giặc ngoại xâm, Nguyên Mông khiếp đỏm, đẩy lùi quân giặc, hai cuộc xâm lăng, chiến thắng vạn quân, giữ nguyên bờ cõi. Quả thật:
"Xã tắc hai phen chồn ngựa đá
Non sông nghìn thuở vững âu vàng”.
Với tinh thần công thành thân thoái, Ngài đã lên ngôi Thái Thượng Hoàng, truyền ngôi cho Thái tử Anh Tông kế nghiệp, thực hiện những bước vân du hóa đạo khắp nhân gian Đại Việt, Thành Đồ Bàn một thưở lưu danh, đất Chiêm Thành chào mừng Thánh Thượng, Huyền Trân Công Chúa, Chế Mân một thuở gieo duyên, liên kết hai dân tộc Việt – Chăm, ổn định hòa bình hữu nghị. Tổ lại đi khắp chốn thôn quê, thành thị, khuyên nhân dân thực hiện 10 điều lành, xây dựng nhân gian Tịnh độ, Cực lạc tại trần gian bằng con người và tâm thanh tịnh. Tu tâm dưỡng tánh, tin Phật tại Tâm, Tâm là Phật, ngộ Phật ngộ Tâm viên dung một thể. Quả thực:
"Cửa báu đầy kho thôi tìm kiếm
Đối cảnh vô tâm chớ hỏi Thiền”.
Công đức hoằng dương Phật pháp của Tổ Sư sau khi ngộ đạo, Điều ngự Giác Hoàng, Vua Phật trần gian, trăm hoa đua nở, ngàn cỏ hương thơm, chín nước, mười mây vang rền tiếng Pháp, chống gậy trúc dạo chơi thiên hạ, nâng gót hài đại địa vững bền. Quả thực: "Rừng thiền Tùng Trúc còn in bóng. Xào xạc canh thâu tiếng Pháp mầu”.
Rồi Thiền Phái Trúc Lâm Yên Tử, Tổ khai sơn truyền thụ Tâm tông, Pháp Loa, Huyền Quang Tôn giả, nối dõi Tông phong, Thiền giáo song hành, ba dòng thành một, Phái Thiền Đại Việt ngàn đời, làm cho Tổ ấn rạng ngời, đèn Thiền tỏ rạng, hương giới bay xa, chan hòa Pháp giới, non sông xán lạn, vũ trụ huy hoàng, nhật nguyệt hồi quang, Đạo vàng chói lọi. Phật giáo thời Trần muôn thuở, Tam giáo đồng nguyên, chan hòa tình Dân tộc, nghĩa Pháp lữ đời đời, lương duyên hội tụ, cùng nhau chung sống hòa bình.
Từ phái Thiền Trúc Lâm Yên Tử, phái Thiền Việt Nam đầu tiên do Tổ sáng lập, đã được lập cước trên những di sản văn hóa muôn đời cho nhân thế, là Trần Nhân Tông thi tập, Đại Hương Hải Ấn thi tập, Tăng già Toái Sự, Thạch Thất Mị Ngữ, Trung Hưng Thực Lực v.v… Quả thực: "Hương thiền gió lộng tỏa ngàn phương. Trăng sáng năm xưa ngặp dặm đường. Hoa lòng đã nở từ độ ấy. Nương Pháp âm về tận cố hương”.
Trên tinh thần sắc tướng vốn không, mượn cảnh huyễn, độ người như huyễn, Tử sinh nào có, nương thuyền từ độ kẻ trong mê, như Tổ Sư đã dạy: "Tất cả Pháp không sinh. Tất cả Pháp không diệt. Ai hiểu được nghĩa này. Thì Chư Phật hiện tiền. Nào có đến có đi”. Do đó, dù thời gian có đi qua hơn 700 năm, không gian có biến dịch, song công đức, đạo nghiệp của Tổ Sư vẫn còn sống mãi trong trang sử vàng son của dân tộc, của Phật giáo Việt Nam trong sự nghiệp Hộ quốc an Dân, đoàn kết hòa hợp toàn dân, phát huy Đạo Pháp trong thời đại ngày nay và mãi mãi về sau.
Nhất là đối với Giáo hội Phật giáo Việt Nam, là Giáo hội thống nhất Phật giáo cả nước, theo truyền thống Tốt đời Đẹp đạo hai ngàn năm lịch sử truyền thừa, nguyện tiếp tục sự nghiệp quang huy của Tổ, của hồn thiêng sông núi Đại Việt và tinh thần đoàn kết hòa hợp đa Tôn giáo, xây dựng một Tịnh độ tại nhân gian bằng tinh thần Phật giáo Việt Nam, con người Việt Nam và Dân tộc Việt Nam. Quả thật:
"Vạn kiếp uy nghi ngôi Tháp Tổ
Khói vẽ nên hình chốn nhân gian”.
Hôm nay, nhân lễ Kỷ niệm 706 năm ngày Phật Hoàng Trần Nhân Tông nhập diệt, Tăng Ni, Phật tử Việt Nam trong và ngoài nước, nhân dân Việt Nam, con cháu Tiên rồng, nhiều đời Trần Việt, Quảng Ninh, Thái Bình, Nam Định, Thừa Thiên Huế, Bình Định, xin đốt nén Tâm hương ngũ phần, dâng lời tưởng niệm chân thành, Tâm cảm ý giao, một lòng thành kính cúi đầu đảnh lễ Lịch đại Tổ Sư, phát nguyện phụng trì Phật pháp, phát huy chân lý Đạo nhà, giữ gìn Tổ ấn vàng son, làm rạng rỡ vang danh chốn Tổ huy hoàng tráng lệ, non sông gấm vóc thiên thành, một cõi vững bền muôn thuở. Đồng thành kính nguyện thực hành: Giữ gìn tinh thần đoàn kết hòa hợp dân tộc, độc lập Tổ quốc; nêu cao tinh thần phóng khoáng, bao dung trong cộng đồng dân tộc và xã hội, đoàn kết các Tôn giáo, để cùng tồn tại và phát triển, thực hiện hữu hiệu phương châm "Tốt Đời đẹp Đạo”, duy trì truyền thống dân tộc, tự lực, tự cường, phát huy nội lực, đồng nhờ ngoại lực để phát huy Đạo giáo và đất nước phồn vinh, văn minh tiến bộ; tạo dựng một Thiên đường, Cực lạc tại nhân gian trong lòng người, bằng triết lý Thiền là Sống, là Tâm Từ bi chan chứa mọi loài, trong kiếp hiện tại và mai sau của Trần thế, thực hành Bồ tát đạo. Quả thực:
"Mãi mãi sáng ngời gương Phật Tổ
Ngàn sau còn chiếu rạng nét Tông phong”.
Kính mong Liệt vị Tổ Sư, Hồn thiêng Sông núi, thùy từ chứng giám.
Nam Mô Chứng Minh Sư Bồ tát Ma ha Tát.

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

Bụi Đất!

Cỏi đời àh,
Nơi chứa đựng đầy đủ!
Thân thể àh,
Một thế giới thu nhỏ!
Chính vì thế,
Giác ngộ ở đây thôi!
Không ở xa,
Ngay trong gan tấc đấy!
Đừng mong cầu,
Ở ngay cỏi đời bạn!
Ngoài bạn ra,
Không thế giới thật có!
Chỉ có bạn,
Mới thấy thế giới này!
Chớ tìm cầu,
Chỉ là Vọng Tưởng thôi!
Chớ đảo điên,
Chỉ là Tâm tưởng ra!
Chớ vọng hoặc,
Chỉ do mê Kiến tưởng!
Tất cả thế,
Không thêm khác gì hơn!
Hãy quán chiếu,
Không gì bền chặt đâu!
Chỉ nương tựa,
Trong thời gian nào đó!
Rồi cũng phải,
Xa rời bạn và tôi!
Chính vì thế,
Sống tốt với nhau nhé!
Để mai này,
Gặp nhau ta mĩm cười!
Cười vô thường,
Giúp ta vững niềm tin!
Đã sống tốt,
Với cuộc đời chính bạn!
Bụi là vậy,
Sống hết mình cùng bụi!
Để mai này,
Bụi lại về bụi đất!
Bụi lại cười,
Đất nở bụi hoa rồi!

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Ái Hoa!

Hoa đẹp rồi hoa sẽ tàn,
Người đẹp rồi cũng tàn phai năm tháng!
Bụi thấy vô thường đó chăng?
Nhân sinh tao ngộ, ánh trăng dưới trời!
Trời cao thâm thẩm ai ơi,
Bụi trần nhỏ lắm, lại trôi phương nào!
Đông Tây Nam Bắc chỗ nào,
Đâu đâu cũng có bụi vào đấy thôi!
Tâm tham sinh diệt liên hồi,
Thích mơ vọng tưởng cho đời trăm năm!
Nào ngờ chưa đến trăm năm,
Xuôi tay nhắm mắt, Phật Tâm lu rồi!
Ai ơi! Nghĩ lại cuộc đời,
Lo tu sám hối, kiếp người nhân sinh!
Nào tội, nào Phước, nào tình,
Chỉ vì oan trái theo mình đấy thôi!
Phải mau cắt đứt Ái rồi,
Mới mong thoát được luân hồi trả vay!
Nếu còn gieo nghiệp ái này,
Chớ mong thoát khỏi biển trần lao đao!
Bụi trần nhắn nhủ người sau,
Chí tâm nhớ Phật, việc nào cũng qua!
Muốn qua cần niệm Di Đà,

Thích Ca chỉ dẫn Ta Bà khổ thay!

Vịnh Ái Hoa!
Hoa đời, hoa đạo, cũng là hoa,
Sáng nắng chiều mưa, bụi với hoa!
Chuyển hoá tâm tư, hoa là bụi,
Có đâu bụi lấm những cành hoa!

Người đời vọng tưởng bụi với hoa,
Cỏi đời dục vọng sanh làm kiếp!
Vốn dĩ đảo điên, nghiệp ái hoa!
Cho rằng ta lấm, bụi lấm hoa!

Có không hữu sắc đời vọng tưởng,
Kiến chấp ngữ văn cùng tưởng vọng!
Hư danh là chữ ái là hoa!
Tiêu Ngã ức kiếp điên đảo tưởng!

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

Thảnh Thơi!

Ngày qua thì đã qua rồi,
Ngày mai chưa đến, đứng ngồi không yên!
Giây phút hiện tại an nhiên,
Thảnh thơi uống chén trà thiền định tâm!
Tuỳ duyên tiếp nhận bằng tâm,
Chuyển hoá nhận thức, nội tâm an lành!
Đi đứng những lúc nói năng,
Giác ngộ phương pháp thường hằng thảnh thơi!

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Bây Giờ Đây!

Thời gian àh,
Nào có thêm bớt gì!
Không gia àh,
Nào có đến đi đâu!
Bụi Trần àh,
Không quái ngại nơi nơi!
Con người àh,
Điên đảo và vọng tưởng!
Cho nên nói,
Có không là giả thuyết!
Danh như vậy,
Cũng chỉ là vọng hoặc!
Lợi như thế,
Hư dối cả thế gian!
Sắc thế àh,
Ảo giác không thực có!
Thọ những gì,
Cũng chỉ là mê hoặc!
Tưởng những chi,
Chấp ngã luôn khổ đau!
Hành việc gì,
Xoay vần trong sáu cỏi!
Chính vì thế,
Con người luôn khổ não!
Không thấy được,
Tự tánh vốn chân thật!
Nên thực hành,
Quán chiếu rõ ba cỏi!
Dù đã biết,
Nhưng vẫn còn mê mờ!
Nếu không hành,
Đứa mù dắt lũ đui!
Chìm sâu nữa,
Biết bao giờ thoát ly!
Mong mọi người,
Thường xuyên thức tỉnh vậy!
Vô thường kìa,
Mau vọi quán chiếu thân!
Để mỗi ngày,
Hiện tại lạc trú pháp!

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

Quét Bụi Trần!

Quét đi cho sạch bụi lòng,
Quét đi cho sạch cả trong lẫn ngoài!
Quét trừ tham ái tiêu tan,
Quét trừ sân hận, bình an mọi nhà!
Bụi tâm dọn sạch si tà,
Bụi tâm ngã mạn còn là vô minh!
Bụi hồng quét sạch nghi tình,
Bụi tâm phẳng lặng, tâm minh sáng ngời!
Trần này một chút phải thôi,
Trần chừ không quyết mãi trôi đến giờ!
Trần này, Trần nữa, Trần thân,
Trần lo tu đạo, hồng trần vậy thôi!

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Soi Sáng!


Đêm hôm nay,
Sương che đầy lối cũ!
Bụi ngồi đây,
Nhìn vạn vật mờ mờ!
Sương giờ đây,
Che phủ lối đi về!
Bao lữ khách,
Còn chưa về đến được!
Nhà nơi nao!
Lối cũ bụi đi về!
Cũng lối ấy,
Sao Người về đến được!
Vậy mà nay,
Bụi vẫn phong sương tuyết!
Còn thời gian,
Bụi lầm lũi trong đêm!
Còn bươn chãi,
Giành cuộc sống não phiền!
Có gì đâu,
Người lữ khách thâu đêm!
Sao không sống,
Giữa muôn ngàn sự sống!
Biết bao dung,
Tha thứ ở chính mình!
Học tha thứ,
Với cuộc đời thử thách!
Nở nụ cười,
Cuộc sống có gì đâu!
Và hôm nay,
Vô Thường bụi và bạn!
Còn giận chi,
Ghét nhau được những gì?
Hãy thương nhau,
Như bà con quyến thuộc!
Vì cuộc đời,
Trăm năm có nghĩa gì?
Sao không vui,
Cười vô thường nó dại!
Ta đã sống,
Làm tròn cho sự sống!
Cho niềm tin,
Cho con cháu noi theo!
Để một mai,
Hơi thở kia không còn!
Ta vẫn vui,
Những gì bụi cống hiến!
Dâng cho đời,
Những bông hoa đẹp lắm!
Thương cuộc sống,
Còn nhiều người lầm lạc,
Phải chôn vùi,
Theo bản Ngã cuồng mê!
Thật là thương,
Những nô lệ Ngã đường!
Bao năm sống,
Thật chưa từng được sống!
Mong các bạn,
Hãy nhìn vào sự sống!
Hãy ung dung,
Cống hiến hết lòng mình!

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

Vè Hạt Bụi!


Nghe vẽ nghe ve, 
Nghe vè hạt bụi.
Bụi vốn nhỏ nhoi,
Bay khắp đất trời.

Tung tăng đây đó,
Làm nhơ đất này.
Nhà cửa then gài,
Bụi vẫn bay vào.

Đi đường gió bụi,
Về nhà cảm ngay.
Tìm thầy chữa thuốc,
Sổ mũi viêm gan.

Bụi bay vào mắt,
Ho hen đủ đầy.
Ai gặp bụi này,
Xui xẽo quá bây.

Hạt bụi nhỏ nhoi,
Chỉ biết rong chơi.
Không biết thương người,
Tâm trí thấp hèn.

Không giúp được ai,
Vì bụi nhỏ nhen.
Tâm tánh thô hèn,
Nên cần tu sửa. 

Ngày ngày bụi nhớ,
Trao sửa tâm phàm.
Tánh không đố kỵ,
Lời nói nhu hoà.

Miệng nói ba hoa,
Bụng thì rỗng tếch.
Bao giờ hết bụi,
Bụi chuyển thành ngọc.

Giúp được nhiều người,
Không còn phiền não.
Hết tranh với đời,
Hết tham với người.

Mưa pháp thắm nhuần,
Xoa tan bụi trần,
Rũ sạch bụi phàm,
Hoá thành ngọc thể.

Tuỳ ý dạo chơi,
Độ hết muôn loài.
Tâm phật đây rồi,
Vui tươi tháng ngày!
A Di Đà Phật


Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

Bụi Bẩn!

Nhiều khi nói là phải,
Không nói cũng là phải,
Nói thì cũng nói rồi,
Không nói thì cũng nói.

Vậy nói hay không nói,
Thích thì nói là phải,
Không thích thì nói không,
Vậy con người nói gì,

Cái gì cho là phải?
 Vậy chẳng có gì phải,
Và chẳng có không phải,
Phải và chẳng phải.

Cũng chỉ là danh tự,
Cũng chỉ là lời nói,
Thôi thì phải cũng được,
Không phải chẳng có sao!

Miễn sao tâm bình được,
Tất cả chỉ là không!
Mọi người nên ghi nhớ,
Có, không điều do tâm.

Chấp có, không đều chết,
Vậy hãy mĩm miệng cười,
Cười thế gian đảo điên,
Cười mụ già ham tiền.

Cười danh vọng triền miên,
Cười cái ta ngu dại,
Để cho bụi tung bay,
Che lấp tánh chân thật!

Bây giờ bụi học Phật,
Lo tu sữa tâm này,
Xem ai cũng là Phật,
Là Bồ Tát độ đời,

Nên bụi cười với người,
Với chén trà uống thôi!
Chúc mọi người thêm vui,
Mỗi ngày hoan hỷ nhé!
A Di Đà Phật

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Thương Phận Bụi!

Bụi là hạt bụi nhỏ nhoi,
Chẳng ai được ngó, lại còn xăm soi!
Loài người có nghĩa lắm ôi,
Sao còn dẫm đạp, bụi con giữa đời!

Bụi con tuy phận đói nghèo,
Cũng có tình nghĩa, làm nên cỏi trần!
Một trần cộng lại thành nhân,
Thành ra quả đất, nuôi trồng trần gian!

Cớ sao người lại phủ phàng,
Đem chia bụi nhỏ ngỡ ngàng vậy thôi!
Bụi này với bụi nơi nơi,
Thì đâu có khác vậy người thương ai?

Thương ai thế lực đủ quyền,
Thương ai bạc xấp, luồng quyền cuốn cui!
Bụi thì bay đậu khắp nơi,
Trên thì bụi ở dưới thời người mua!

Bụi Danh vào mắt đắng cay,
Bụi tài, bụi sắc thương thay cho đời!
Bụi ăn bụi ngủ khắp nơi,
Người thì quỳ lụy bụi cho dính mùi!

Ai ơi nghĩ lại đời người,
Bao năm giả hiệu có gì thật đâu!
Chúc cho người lại quay đầu,
Hồi tâm phản chiếu, ngõ hầu cứu an!

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Mưa Bụi!

Mưa Bụi!

Sáng nay bụi thức dậy,
Nhìn thấy hạt mưa bay,
Nhiều hạt mưa nhỏ nhít,
Theo gió bay khắp nơi!

Bụi thấy đời mình nhỏ,
Giống hạt mưa không khác,
Cũng là hạt bụi bay,
Khắp nơi và khắp nơi!

Bụi nhìn thấy cõi đời,
Con người với con người,
Sao tranh nhau đủ điều,
Còn nhiều chuyện hơn thua!

Cũng là hạt bụi cả,
Nào có tranh đấu ai,
Cuối cùng đều giống nhau,
Sao không biết yêu thương!

Để một mai vô thường,
Bạn và tôi cũng thế,
Lời nói có gì đâu,
Sao đả thương đồng loại!

Có ai biết ngày mai,
Cái chết đến khi nào,
Lo toan và chứa nhóm,
Bao phiền muộn bên người!

Sao không chịu nhìn lại,
Sống tốt và khoan dung,
Học hỷ xã khiêm nhường,
Niềm vui được dâng đời!

Bụi ơi! Nên nghĩ lại,
Phần Con nhiều hơn Người,
Là bụi dại lắm thôi,
Bụi nhớ lời bụi nhé!

Bụi ơi! Nên xét lại,
Phần Người hơn phần Con,
Giống người hơn rồi đó,
Gần Phật không não phiền!

Với ai biết nhìn lại,
Soi sáng từ tâm này,
Hạnh phúc đến với bạn,
Là hạnh phúc mọi người!

Biết lắng nghe chia sẽ,
Hạnh phúc nhân làm đôi,
Bụi lòng không còn nữa,
Ngọc sáng thực hiện rồi!

Chúc các bạn và bụi,
Thực hành hạnh hỷ xã,
Biết soi sáng chính mình,
Là Phật Di Đà hiện!

A Di Đà Phật

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Nghĩ Lại!

Chào các bạn! Trong cuộc đời có nhiều cái lạ lắm! Cổ nhân từng dạy rằng;
" 118. Khi nóng giận, bạn thấy tốt hay xấu? Nếu thấy xấu thì tại sao không vất bỏ đi mà khư khư giữ lấy làm gì? Bạn cho rằng mình thông minh và trí tuệ, vậy thì dại chi mà giữ những của nợ ấy? Có lúc tâm sân hận có thể làm cho cả nhà  gây gỗ nhau và làm cho bạn khóc suốt đêm; sau đó vẫn còn hậm hực và đau khổ. Nếu bạn thấy được sự đau khổ của sân hận thì  hãy vất bỏ đi. Nếu không chịu vất bỏ thì nó sẽ gây đau khổ cho bạn dài dài, chẳng lúc nào ngừng nghỉ. Thế gian đau khổ này là như vậy đó. Nếu bạn biết rõ nó, bạn sẽ giải quyết được mọi khó khăn."
"135. Người trí quán sát người khác, nhưng quán sát với trí tuệ chứ không phải với si mê. Quán sát với trí tuệ có thể học hỏi nhiều, nhưng quán sát với si mê thì chỉ tìm thấy lỗi của người khác mà thôi."
Cũng vậy! Ngày nay chúng ta học thì phải hành, cần quan sát chính mình nha các bạn! Chớ để cho Tâm Điên Đảo, Tưởng Điên Đảo, Kiến Điên Đảo làm cho bạn là con Rối của đời nhé!

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

Nhớ Quê Nhà!


Trời trong gió mát quê nhà,
Nhớ cha, nhớ mẹ, con đà biệt tăm!
Nhìn chiều ánh xế dương tà,
Nhớ về quê mẹ ruột con đau lòng!
Lòng này, lòng nghĩa bằng sông,
Bằng trăm sông lớn, Mẹ trông con về!
Mẹ ơi! Nước chảy đôi bờ,
Nước bao nhiêu giọt, con khờ khắc ghi!
Công người sinh nở khai thì,
Mà Bụi lại ở nơi thì xa xăm!
Mẹ ơi! Mấy độ xuân xanh,
Con chưa Hiếu Nghĩa bặt tăm bến bờ!
                         

Vịnh Quê Nhà!
Bụi con dù có xa người,
Vẫn mang dòng máu của người sinh con!
Con đi vì Pháp cho đời,
Cho người giải ngộ cuộc đời quyết tu!
Cuộc đời vốn dĩ thường vô,
Bỏ đi hết thảy có  còn gì không?
Vậy thì còn có hư không,
Là còn bụi ở trong dòng thời gian!

Mẹ Tôi!

Dù cho đi khắp đất trời,
Cũng không đếm hết công người sinh ra!
Mẹ cha khuya sớm tảo tần,
Cho con cái chữ công danh với đời
Một mai cha yếu mẹ già,
Chén cơm bát nước, kỷ trà ai dâng!
Ngày xưa ta đói mẹ chăm,
Bây giờ sao tính tháng năm mẹ già?
Con ơi! Hảy nhớ điều này,
Nếu con hiếu nghĩa, ngày sau có phần!
Nếu mà ăn ở vô ngần,
Ngày sau không có cái phần cho con!
                             Quét Bụi Trần

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Thường Quán Thân Tâm!

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Kính gởi các đồng tu, đồng học!
Vừa qua Bụi được nghe rằng trong Kinh Đại Bát Niết Bàn có một mẩu chuyện kể rằng, có một nhà Vua có bốn con rắn độc được đựng trong một cái trấp, sai người cho ăn và tắm rửa. Vua ra lệnh nếu để một con rắn giận dữ không vừa lòng, thời ta xử tử nhà ngươi! Người đó nghe lịnh nghiêm khắc của Quốc Vương, sợ quá bỏ trấp rắn chạy trốn . Vua liền sai năm Chiên Đà La cầm dao rượt theo. Người ấy ngó ngoái lại thấy phía sau năm người rượt gấp bèn vội chạy đi. Năm người lập kế giấu dao, rồi bí mật sai một người giả dạng hiền lành đến khuyên bảo người ấy trở lại. Người ấy chẳng tin chạy thẳng đến một tụ lạc kia để ẩn trốn. Lúc đã vào trong tụ lạc, xem thấy những nhà cửa đều không có người cũng không có đồ vật, bèn ngồi trên đất. Thoạt nghe trên không có tiếng nói : Nầy nam tử ! Tụ lạc nầy hoang vắng không có cư dân, đêm nay sẽ có sáu tên cướp đến. Nếu người gặp cướp thời khó bảo tồn tánh mạng. Người ấy nghe tiếng trên hư không bảo như vậy sợ hãi quá bèn bỏ tụ lạc mà đi. Dọc đường gặp một con sông nước chảy gấp. Tìm không có thuyền bè, vì sợ nên lấy các thứ cỏ cây kết làm bè. Tự nghĩ rằng : Nếu ta dừng ở nơi đây tất sẽ bị rắn độc, năm Chiên Đà La, một người dối hiền lành và sáu tên cướp làm nguy hại. Còn nếu qua sông thời chiếc bè nầy không bảo đảm có thể sẽ phải chìm chết. Nhưng thà chết đuối, trọn chẳng để kẻ ác kia làm hại. Suy nghĩ xong, kéo bè cỏ xuống nước, thân nằm trên bè, tay ôm bè, chưn đạp nước vượt dòng nước chảy xiết mà qua sông. Lúc đã được qua đến bờ bên kia an ổn không họa hoạn, hết kinh sợ trong lòng rất thơ thới  vui vẻ.

Qua câu chuyện trên Đức Phật ví thân nầy như cái trấp, địa, thủy, hỏa, phong như bốn rắn độc : Kiến độc, Xúc độc, Khí độc, Nọc độc. Tất cả chúng sanh gặp bốn rắn độc nầy thời phải mất thân mạng. Tứ đại cũng như vậy : Hoặc kiến chấp làm độc, hoặc chạm xúc làm độc, hoặc hà khí làm độc, hoặc cắn nọc làm độc, do đây nên xa lìa những điều lành.

Nếu bị bốn rắn độc hại chết chẳng đến nỗi phải đọa trong ba đường ác. Nếu bị tứ đại giết hại tất sa vào ba đường ác. Bốn rắn độc nầy dầu săn sóc nuôi dưỡng nó nhưng nó cũng thường muốn giết người. Cũng vậy, dầu thường cung cấp, nhưng tứ đại cũng luôn kéo dắt người tạo những nghiệp ác. Bốn rắn độc ấy nếu một con sân giận thời sẽ giết người. Tánh tứ đại nếu một đại phát lên cũng có thể hại người. Bốn rắn độc ấy dầu ở chung một chỗ, nhưng tâm tánh của nó đều riêng khác. Tứ đại dầu đồng ở một thân mà tánh của mỗi đại khác nhau. Bốn rắn độc ấy dầu có cung kính nó cũng khó có thể gần gũi nó, tứ đại cũng như vậy. Bốn rắn độc ấy nếu lúc hại người, có được phù chú thuốc men của Sa Môn hay Bà La Môn thời có thể chữa trị. Tứ đại giết người dầu có Sa Môn hay Bà La Môn dùng thần chú phép tắc cũng chẳng trị được. Như người trí nghe hơi tanh của rắn độc liền tránh xa. Chư Phật Bồ Tát nghe hơi hôi của tứ đại cũng liền tránh xa.

Năm ấm hay năm uẩn đều chỉ cho Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức dụ cho Chiên Đà La là năm ấm, ấm tức nghĩa lật úp, che kín, che đậy chân tánh quán sát năm ấm. Chiên Đà La thường hay làm cho người phải xa lìa ân ái mà hội họp với oán thù. Cũng vậy, năm ấm khiến người tham gần pháp ác mà xa lìa những pháp lành. Năm ấm như vậy, không thể dùng lời lành để khuyến dụ cũng không thể dùng tiền của châu báu lo lót mà được thoát khỏi.

Kẻ giả làm bạn thân chính là để lệ cho tham ái. Hành giả quán sát kỹ tham ái như kẻ địch giả làm người thân. Nếu đã biết được là giả thời không bị hại, còn nếu chẳng rõ biết tất  sẽ bị hại. Cũng vậy, nếu biết được tánh của tham ái thời nó chẳng thể làm cho chúng sanh luân chuyển sanh tử, như không rõ biết thời phải luân hồi trong sáu loài chịu đủ mọi sự khổ. Vì tham ái làm hại khó bỏ lìa, như kẻ địch giả làm người thân nên khó xa lìa. Kẻ oán địch giả làm người thân, luôn rình chờ có dịp để hại người, tham ái làm cho người xa lìa tất cả pháp lành gần gũi tất cả pháp ác cũng như vậy. Bồ Tát quán sát kỹ tham ái như kẻ địch giả người thân, vì thấy mà chẳng thấy, vì nghe mà chẳng nghe, như người phàm phu thấy lỗi sanh tử, dầu có trí huệ nhưng vì si mê che đậy nên rồi lại chẳng thấy lỗi. Như kẻ oán địch chẳng thân mà giả là người thiệt thân, chẳng thể gần gũi mà giả gần gũi, là ác mà giả là lành, chẳng thân yêu mà giả là thân yêu, để luôn luôn chờ dịp hại người. Tham ái cũng như vậy.

Tụ lạc trống rỗng không cư dân chính là lệ cho lục nhập chỉ cho Nhãn nhập, Nhĩ nhập, Tỷ nhập, Thiệt nhập, Thân nhập, Ý nhập. Hành giả quán sát nội lục nhập trống rỗng không chỗ có như tụ lạc trống. Như người sợ chết kia đã vào tụ lạc nhẫn đến chẳng thấy có một người ở, tìm khắp nơi cũng chẳng gặp được một món đồ. Cũng vậy, Hành giả quán sát kỹ lục nhập trống rỗng không chỗ có, chẳng thấy chúng sanh, chẳng thấy một vật thật có. Giặc phiền não ở nơi lục nhập nầy cũng không  sợ sệt như vậy. Như tụ lạc trống rỗng là chỗ ở của các loài ác thú : Sư tử, cọp, sói. Lục nhập nầy cũng là chỗ ở của tất cả phiền não ác. Như sáu tên cướp lúc muốn cướp nhà người phải nhờ người trong nhà làm nội ứng, nếu không người nội ứng thời bọn cướp bèn trở lại. Giặc sáu trần nầy cũng như vậy, lúc muốn cướp pháp lành cần phải do bề trong chúng sanh có những tướng tri kiến : Thường, lạc, ngã, tịnh, bất không v.v… nếu không có những tướng bề trong như vậy, thời giặc sáu trần chẳng thể cướp được pháp lành. Sáu tên cướp chỉ có thể cướp đoạt tài sản hiện có của người, còn giặc sáu trần thường cướp đoạt pháp lành của chúng sanh cả ba đời.

Dọc đường gặp một con sông, chính là lệ cho phiền não như sông lớn, nước sông chảy xiết có thể làm trôi hương tượng. Sông Sâu khó đến đáy được nên gọi là  “sông”, bờ xa khó qua đến nên gọi là “lớn”. Giữa sông có nhiều loài cá hung dữ. Phiền não cũng như vậy, chỉ có Phật và Bồ Tát mới có thể cùng tột nên gọi là rất sâu, chỉ có Phật và Bồ Tát mới qua đến bờ nên gọi là rộng lớn, thường hại tất cả chúng sanh si mê nên gọi là hung dữ. Do đây nên Hành giả quán sát phiền não nầy dường như sông lớn. Như sông lớn kia chỉ có thể làm hại thân mạng mà chẳng phá được pháp lành, phiền não thời có thể phá hoại tất cả pháp lành của thân tâm. Sông lớn kia chỉ có thể làm trôi chìm người trong cõi dục, phiền não thời có thể hại tất cả nhơn thiên trong ba cõi. Sông lớn trong đời nếu tay ôm phao, vịn bè, chân đạp nước, thời có thể đến bờ bên kia. Với phiền não thời chỉ có Bồ Tát tu sáu pháp Ba La Mật mới qua khỏi được.
Như người kia sợ bốn rắn độc cùng năm Chiên Đà La, một kẻ giả bạn thân cùng sáu tên cướp mà bỏ tụ lạc trống rỗng thẳng đường chạy đi đến bên sông lớn, rồi lấy cỏ kết làm bè để qua biển khổ sông mê!

Ngày nay chúng ta học Phật thường nghĩ đến chiếc thân tứ đại, ngũ ấm , tham ái, lục nhập, lục trần và sông phiền não. Quyết tâm tu giới, định huệ, giải thoát, giải thoát tri kiến, sáu môn ba la mật, ba mươi bảy phẩm trợ đạo, dùng đây làm thuyền bè để vượt qua sông phiền não đến bờ Niết Bàn Thường, Lạc, Ngã, Tịnh. Chư Phật ra đời chỉ vì chúng sanh Khai Tri Kiến Phật, chỉ rõ con đường giác ngộ, tự mình bước từng bước đến giác ngộ, không ai tu hộ ai, không ai giác ngộ ai! Chỉ có chính mình an lạc hay khổ đau, tất cả đều do bạn!

Chúc các bạn đồng tu, đồng học tinh tấn trên con đường giác ngộ mỗi ngày, mỗi ngày gặt nhiều kết quả an lạc cho đến ngày Viên Mãn!
Nam Mô A Di Đà Phật

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

Tản Mạn Bụi!

Một bình trà ấm đất tử
Nâng bình pha ấm lệ mưa sa.
Hương thơm quyện toả, thâm giao kết,
Nhấp nháp chén trà vị ngọt ngon!

Đâu rồi ngày ấy ai ơi,
Mẹ Cha khuya sớm tảo tần nuôi con!
Mẹ tôi người đã già rồi,
Cha tôi người đã tuổi ngoài bảy mươi!
Vu Lan gợi nhớ tình thâm,
Lo tu, lo học đền trăm ơn này!

Sáng nay ta thức dậy,
Miệng nở nụ cười tươi.
Như hoa sen hé nở,
Làm an lạc cho đời!

Buổi sáng thức dậy chén Trà,
Nhìn quanh thành phố nhà nhà khắp nơi!
 Buổi sáng thành phố nghĩ ngơi,
Bụi thì đàm đạo, làm thơ tặng đời!
Kính chúc chư vị thảnh thơi,
Ung dung ngồi uống, Trà chơi với đời!

Một sớm mai ta thức dậy,
Sương lam phủ mái nhà!
Hồn nhiên nhìn hoa lá,
Vạn vật vui cả ngày!

Nụ cười hé lộ trên môi,
Tâm tư sao lại rối bời vậy ta!
Có điều gì, thì nói ra,
Cho lòng cởi hết như là đổi thay!
Một mai nắng sớm mưa dài,
Hao mòn thể xác, thế nào báo ơn!
Chúc bạn ngày mới vui vẽ!

Bình nguyên sáng sớm chim ca hót,
Độc ẩm bình trà với Phật thôi!
Bao nhiêu phiền muộn tiêu tan hết,
Thảnh thơi ngồi uống chén trà thôi!

Chổi kia quét sạch bụi trần ai,
Khiêu đèn trí tuệ bát nhã đài.
Một Niệm sáng soi nào thế giới,
Ba nghìn muôn loại thảy mong nhờ!

Sáng nay uống một chén Trà,
Thả  nhìn sông nước, lẫn lá hoa,
Buông tâm nghĩ tưởng đời là mộng,
Quay về chánh niệm uống trà thôi!

Sáng nay ta thức dậy,
Nhìn thấy ông mặt trời,
Hiện hữu quanh đời ta,
Với chim hót ríu rít,
Cùng nắng vàng sáng soi!
Ta thở vào thở ra,
Miệng nở nụ cười tươi,
Quanh ta và mỗi người
Ai cũng biết tươi cười!
Ngày mới mời bà con!
Cùng vui vẻ nhau hoài!
Cười là hạnh phúc nha!

Cuộc đời như giấc mộng,
Như quán trọ cuộc đời,
Thoảng một chút hơi thở!
Còn gì là của ta?
Sao không chịu nhìn lại,
Để bố thí cúng dường,
Là Phước Điền tối thượng!

Tiền Tài danh vọng chi chi,
Lao tâm nhọc trí tại vì yêu thân!
Có thân nên biết tu thân,
Ngày sau nhẹ bước Thăng trầm do ta!

Giác Ngộ Vô Thường!


Chào các bạn! Đức Phật dạy, tiền của thuộc năm nhà, của thiên tai, của bà hỏa, của bà thủy, của trộm cướp, của vua quan, và của con bất hiếu!
Đức Phật dạy trong kinh Bát Đại Nhân Giác; Đệ nhất giác ngộ!
" Thế gian vô thường, quốc độ nguy thuý, tứ đại khổ không, ngũ ấm vô ngã, sanh diệt biến dị, hư ngụy vô chủ, tâm thị ác nguyên, hình vi tội tẩu, như thị quán sát, tiệm ly sanh tử " nghĩa là;
Trước tiên là giác ngộ rằng;
Thế gian chẳng có thường hằng chi đâu!
Bỡ giòn, cỏi nước vỡ mau,
Trống không bốn đại, gây sầu triền miên!
Lại năm ấm chẳng ngã riêng,
Giả hư, không chủ, biến thiên, hoại thành!
Từ nguồn tâm việc ác sanh,
Thân là rừng tội rành rành chẳng sai!
Ai mà quán xét thế này,
Dần lìa sanh tử, Như Lai chứng thành!
Qua đoạn kinh trên ta thấy Đức Phật luôn chỉ thẳng cho chúng ta xa rời tham luyến của dục trần, của Tài, Sắc, Danh, Thực, Thuỳ, những thứ luôn làm mê hoặc tâm của chúng ta, do ta chấp trước thân này, nhà cửa là của Ta nên ta đau khổ!
Hiện nay chúng ta sanh vào thời đại vật chất đầy đủ, cạm bẩy của đời cũng lắm giăng giăng. Nếu ai biết tu dưỡng thân tâm thì người đó có an lạc, còn bằng ngược lại của đời sẽ trả cho đời! Như ví dụ điển hình là bà con chúng ta ở miền Trung, tần tảo sớm hôm, chắt chiêu từng bữa cơm, manh áo, lo ăn học, xây dựng gia đình nhà cửa, ruộng vườn,... bỗng một cơn bão đến tất cả rồi trở về không! Thời gian tạo dựng thì quá nhiều,  và quá dài! Vậy mà chỉ trông chốc lát thôi nó chỉ là cát bụi! Mong các bạn nghĩ lại mà lo tu tỉnh!
Nam Mô A Di Đà Phật

Cây Dã Hương!


Cây kia sống đã lâu năm,
Dã người quý trọng, để nhầm ghi công!
Hương kia sánh với dòng sông,
Còn người chẳng sánh một dòng sử xanh!
Cây xanh thì lá phải xanh,
Cha ông trồng Đức, để dành hậu lai!
Của thời ăn hết gió bay,
Đức thời còn mãi, hương bay khắp trời!
Yên Nhân là đất tốt rồi,
Yên lòng thiên hạ, Nhân bồi nghĩa thêm!
Cây kia dù có ngàn niên,
Cũng không sánh nỗi Đức thiên mỗi người!
"Người trồng cây cảnh để chơi,
Người trồng cây Đức để đời cháu con!"
Kính mong tất cả bà con,
Sớm trồng hương đức cháu con nên người

Hoa Nhân Thế!


Nụ tầm xuân nở rồi chớ tiếc,
Em có chồng rồi chớ tiếc làm chi?
Cuộc đời muốn khổ đeo đi,
Ai người thích ngắm hoa gì là hoa?
Hoa đời, hoa đạo là hoa,
Hoa trong giải thoát là hoa vui đời!
Đời người có bao năm tuổi,
Tiếc chi một đóa vô thường đổi thay!

Cối Trà!


Cối xay giã gạo nuôi con,
Giờ đây cối đã cho con uống trà!
Trà này, trà nghĩa, trà nhân,
Trà cho con đã uống dần đấy thôi!
Uống trà thì phải thảnh thơi,
Uống trà ta phải uống thôi mới là!
Là này, là nghĩa là la,
Là ba la mật, là ta uống trà!

Cò Con Nhớ Người!

Loài người thương lắm ai ơi,
Đủ lông, đủ cánh thương người tạo ra!
Cho dù đói rách ở xa,
Vẫn thương, vẫn nhớ, bài ca nuôi cò!
Cò này, cò nghĩa, cò nhân,
Cò cho con đã lớn dần đấy thôi!
Cò con hiếu nghĩa đấy thôi,
Sao cò nở bỏ con trôi phương nào?
Mong sao cò nghĩ lại ao,
Cùng là cò cả, con nào hơn đâu?