Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

Quán Nghĩ Thân Này!

Một sớm mai thức dậy,
Bụi vào trong xóm làng.
Thăm nhà một phật tử,
Còn trẻ mà bị bệnh.
Ôi! tuổi trẻ đâu còn,
Vì hơi thở thoi thớp.
Bao nhiêu điều ao ướt,
Bỗng một phút sa chân.
Thân thể và chân tay,
Mỗi đứa đi lối nào.
Nghiệp duyên cùng thần thức,
Do tạo nghiệp trái ngang.
Nên giờ đành xa cách,
Bè bạn cùng quyến thuộc.
Nhà cửa cùng ruộng vườn,
Danh lợi điều phủi sạch.
Khuyên khách trần luôn nhớ,
Hơi thở của tự thân.
Không còn vào ra nữa,
Cái Ngã của bạn đâu.
Để tranh đấu nữa đi,
Hay dùng tiền bạc mua.
Mạng sống thêm dài ra,
Bệnh tật thôi đến thân.
Nào có được không bạn?
Cho bụi trần biết nhé!
Cảm ơn mọi người bạn,
Đã đưa tiển bụi trần.
Ra gò hoang chung sống,
Với bạn chết đầy gò.
Lô nhô và lấp thấp,
Giàu sang gì nơi đây?
Điều giống nhau không khác,
Chỉ đá nặng hơn nhau.
Cho Ta là mãi mãi,
Chỉ làm khổ cho mình.
Mong các bạn nghĩ suy,
Mau giúp người bớt khổ.
Thường niệm Phật Di Đà,
Cho tâm luôn giải thoát.
Mỗi ngày như mỗi ngày,
An vui và giải thoát!
Hạnh phúc quanh đời ta,
Là giàu sang bậc nhất.
Kính mong các bạn trần,
Luôn nhớ lời bụi nhé!
Nam mô A Di Đà Phật