Nghe vẽ nghe
ve,
Nghe vè vô
thường!
Lúc mới sinh
ra,
Tay không có
gì.
Chẳng vật
mang theo,
Đến lúc lớn
khôn.
Thì thích đủ
thứ,
Tài, sắc,
danh kia.
Áo phủ bên
ngoài,
Che đậy túi
da.
Lo ăn, lo
mặc,
Thêm ngủ nghĩ
nữa.
Đủ gọi năm
phần,
Giả danh hửu
tướng.
Chấp chặt nơi
danh,
Khi còn quan
chức.
Hành hạ người
dưới,
Bợ đỡ bề
trên.
Đến khi hết chức,
Mọi người khinh khi.
Sao không
nhìn lại,
Cùng là con
người.
Ta nên giúp
đỡ,
Gặp khi trắc
trở.
Người thấy
vui mừng,
Đem tâm giúp
đỡ.
Thiện tâm nơi
người,
Nào có quên
ta.
Tài Sắc đó
kia,
Nào có dài
lâu.
Là pháp biến
động,
Hay pháp bất
động.
Đều thuộc vô
thường,
Cho đi nhận
lại,
Nào là của
ta?
Bây giờ tranh
chấp,
Hơi thở vào
ra,
Không còn của
ta.
Danh kia đâu
còn,
Tài sắc hao
mòn.
Vô thường
thay đổi,
Con rối cho
đời.
Người cười
vai diễn,
Ham chút bả
danh.
Tàn hại trung
lương,
Gặp kẻ bất
lương,
Diễn dỡ khôn
lường.
Để đời mang
tiếng,
Cha mẹ anh
em.
Chịu đời
khinh rẽ,
Toàn lại cỏi
đời.
Của dùng tạm
có,
Chẳng gì làm
thật.
Sao lại lừa
gạt,
Làm mất tánh
chơn.
Chịu phải
chôn vùi,
Vào sâu ba
nẽo.
Ham chút lợi
danh,
Đoạ lạc mê
lầm.
Ngày nay tỉnh
giác,
Xin người
thức tỉnh.
Bỏ niệm ngu
si,
Thấy biết vô
thường.
Lo tu đạo
nghiệp,
Ngày ngày an
vui.
Vô thường mặc
kệ,
Tối ngày kinh
kệ!
Tiêu dao
tháng ngày!
Nhận giả làm
chơn,
Chơn giả
không thường.
Là pháp như
vậy,
Vô thường vậy
thôi!
Bụi rảnh viết
chơi,
Nghe khoan
vướng bận.
Vô thường kết
bạn,
Ghét Thương
vô hạn.
Điều phải gật
đầu,
Xin tha chẳng
được.
Thì giờ đã
đến,
Điều phải một
gò.
Kính mong các
bạn,
Tranh đấu nữa
đi.
Cái gì sẽ
được,
Niềm vui, khổ
đau!
Xin đừng để
mất,
Theo bạn dài
dài.
Đó là mộng
thôi,
Không gì làm
thật.
Xin thường
nhớ niệm,
A Di Đà Phật!