Chúa Xuân
nay đã về,
Mừng người
thêm tuổi mới.
Học nở nụ cười
tươi,
Như hoa sen
đang nở.
Học tha thứ
bao dung,
Lòng hỷ xã với
người.
Biết yêu
thương với nhau,
Như bà con quyến thuộc.
Sáng giúp
người thêm vui,
Chiều giúp
người bớt khổ .
Làm an lạc
cho đời,
Là niềm vui
lớn nhất.
Bằng hết cả
tấm lòng,
Chia sẽ và
bao dung.
Với mọi người
đang sống,
Luôn quán
xét tâm mình.
Đừng ham vật
bên ngoài,
Chỉ vì tham
dục thôi,
Nó sẽ đưa ta
đến,
Cỏi khổ đau
triền miên.
Nếu dứt được
tham dục,
Nổi khổ sẽ
không còn,
Là an vui giải
thoát.
Chính thực
niết bàn đây,
Là Pháp thường
vắng lặng,
Không danh
và hình sắc,
Chẳng có tướng
tìm đâu.
Không dính
và không sạch,
Xưa nay vẫn
hiện tiền.
Chơn thật và
chẳng mất,
Như hư không
hiển hiện.
Do người bệnh
đảo điên,
Vọng tưởng
cho là thật.
Nên thị phi
chấp ngã,
Khổ nhau nhiều
kiếp thôi.
Dừng lại hết
tất cả,
Tỏ bày tánh
chân thật.
Vi diệu pháp,
vi diệu,
Kính mong
chư vị khách.
Chớ tìm, cầu
gì nữa,
Hảy thở và
nhìn sâu.
Chính chủ
Ông của bạn,
Đã về và đã
tới
Xuân của Ông
như vậy!