Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Bài Ca Vô Thường!



Nghe vẽ nghe ve,
Nghe vè vô thường!
Lúc mới sinh ra,
Tay không có gì.
Chẳng vật mang theo,
Đến lúc lớn khôn.
Thì thích đủ thứ,
Tài, sắc, danh kia.
Áo phủ bên ngoài,
Che đậy túi da.
Lo ăn, lo mặc,
Thêm ngủ nghĩ nữa.
Đủ gọi năm phần,
Giả danh hửu tướng.
Chấp chặt nơi danh,
Khi còn quan chức.
Hành hạ người dưới,
Bợ đỡ bề trên.
Đến khi hết chức,
Mọi người khinh khi.
Sao không nhìn lại,
Cùng là con người.
Ta nên giúp đỡ,
Gặp khi trắc trở.
Người thấy vui mừng,
Đem tâm giúp đỡ.
Thiện tâm nơi người,
Nào có quên ta.
Tài Sắc đó kia,
Nào có dài lâu.
Là pháp biến động,
Hay pháp bất động.
Đều thuộc vô thường,
Cho đi nhận lại,
Nào là của ta?
Bây giờ tranh chấp,
Hơi thở vào ra,
Không còn của ta.
Danh kia đâu còn,
Tài sắc hao mòn.
Vô thường thay đổi,
Con rối cho đời.
Người cười vai diễn,
Ham chút bả danh.
Tàn hại trung lương,
Gặp kẻ bất lương,
Diễn dỡ khôn lường.
Để đời mang tiếng,
Cha mẹ anh em.
Chịu đời khinh rẽ,
Toàn lại cỏi đời.
Của dùng tạm có,
Chẳng gì làm thật.
Sao lại lừa gạt, 
Làm mất tánh chơn.
Chịu phải chôn vùi,
Vào sâu ba nẽo.
Ham chút lợi danh,
Đoạ lạc mê lầm.
Ngày nay tỉnh giác,
Xin người thức tỉnh.
Bỏ niệm ngu si,
Thấy biết vô thường.
Lo tu đạo nghiệp,
Ngày ngày an vui.
Vô thường mặc kệ,
Tối ngày kinh kệ!
Tiêu dao tháng ngày!
Nhận giả làm chơn,
Chơn giả không thường.
Là pháp như vậy,
Vô thường vậy thôi!
Bụi rảnh viết chơi,
Nghe khoan vướng bận.
Vô thường kết bạn,
Ghét Thương vô hạn.
Điều phải gật đầu,
Xin tha chẳng được.
Thì giờ đã đến, 
Điều phải một gò.
Kính mong các bạn,
Tranh đấu nữa đi.
Cái gì sẽ được,
Niềm vui, khổ đau!
Xin đừng để mất,
Theo bạn dài dài.
Đó là mộng thôi,
Không gì làm thật.
Xin thường nhớ niệm,
A Di Đà Phật!

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

Lễ Phật !

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Mùa Thu Nhớ Mẹ!



Thu về lòng dạ xôn xao,
Bâng khuâng nhớ mẹ năm nào nhai cơm.
Cho ăn, cho bú hao mòn,
Ơn dày nghĩa nặng con nào dám quên!
Chín năm sau con lạy mẹ,
Lạy cả hồng trần, kinh kệ à ơi!
Hôm nay con đã lớn rồi,
Nghĩ về ba mẹ lệ rơi đôi hàng!
Đạo Hiếu theo cả thế gian,
Lo cho cha mẹ đàng hoàng là xong.
Con thì nghĩ lại chưa xong,
Làm sao báo đáp, cái công sinh thành?
Theo gương Phật Tổ nối dòng,
Giúp sao cha mẹ khỏi vòng khổ đau!
Xin cha mẹ hãy hướng về,
Quy Y Tam Bảo tựa kề Pháp Vương!
Xa rời trần cấu vấn vương,
Vượt lên sáu nẽo, con đường lạc an!
Được như thế con mới an,
Đáp đền ơn cả, vạn an muôn loài!



Quán Trọ Đời Tôi!



Cuộc đời như giấc mộng,
Với ngày đêm bất tận.
Ta như lữ khách đến,
Trọ nơi thế giới này!
Thời gian có ngắn dài,
Sao tính toán đủ điều,
Bày nhiều chuyện hơn thua.
Để tranh đấu thị phi,
Cuối cùng nào có được.
Vô thường được tất cả,
Cười chúng ta ngu dại.
Sao không chịu nhìn lại,
Để tranh đấu chính mình.
Hôm qua và ngày mai,
Niềm vui và khổ đau.
Điều nào chứa đựng nhiều!
Buông lung và chánh niệm,
Làm an lạc cho đời.
Là khách trần phải biết,
Sao lại sanh não phiền.
Để tự mình đau khổ,
Cái chết đến lúc nào.
Có hẹn gì với ai?
Sao không lo buông xã,
Cái Ngã của tự thân!
Để có nụ cười tươi,
Là niềm vui lớn nhất!
Kính mong cho tất cả,
Bà con cùng họ hàng.
Khắp cả tây lẫn đông,
Điều là bà con cả,
Học tha thứ bao dung.
Lắng lòng nghe hiểu thấu,
Tạo thế giới hoà ái!
Vui vẽ với nhau hoài, 
Quán trọ thật an lành!
A Di Đà Phật!

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Nhớ Thương!



Hạt mưa róc rách trong đêm,
Trôi đi hạt bụi, về miền xa xuôi!
Về với đất mẹ Vĩnh Long,
Bay đi xa tít, Thăng Long hà thành!
Còn đâu lưu luyến ân cần,
Còn đâu ngày ấy, ân cần mẹ ơi!
Bây giờ con đã xa xôi,
Ơn sâu chưa trả, nghĩa bồi nào quên!
Con đi là để tạo nên,
Dựng nên đạo nghiệp, trường tồn Phật ơn!
Mẹ ơi! Niệm Phật hết lòng,
Là con với Mẹ ở chung một nhà!
Con đi là để xuất gia,
Noi theo nguyện lớn Phật Đà độ sanh!
Vì tất cả  lợi chúng sanh,
Xa cha, xa mẹ con đành bay xa!
Nhớ thương cha mẹ đã già,
Cầu xin Đức Phật hộ trì chúng sanh!
Bụi con dù có tử sanh,
Ra thành trăm mảnh vẫn không quên người!
Đêm nay mưa lại rã rơi,
Cho hồn đất mẹ, bời rời thương con!
Con đi biền biệt nước non,
Mẹ ở lại nhà, nước mắt hoà cơm!
Kính chúc chư vị bà con, 
Lo tu đạo đức phước còn mẹ cha!
Mẹ tôi người đã bảy mươi,
Vẫn thương hạt Bụi nhỏ nhoi, còn khờ!
Bụi mong tất cả mọi người,
Làm người con hiếu, trời người kính thương! 
Nam Mô A Di Đà Phật