Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Danh vây Lợi!

Sáng nay mưa lại rã rơi,
Ướt thì lạnh lắm, còn xơi được gì?
Đêm nằm mong cả lối đi,
Sáng thì ướt cả đường đi lối về!
Về đâu khi ta chưa đến,
Đến đâu mà ta chưa biết lối về!
Cực Lạc quê hương người đến,
Địa Ngục không lối người đã đến rồi!
Khuyên người lòng dạ chớ mơ,

Công Danh như thể, giống cờ bị vây!

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Thương Lắm Đôi Mắt!

Sáng nay ta mở mắt,
Nhìn quanh đều bóng tối,
Với đôi mắt nhìn đời!
Ngu si và mê muội!
Cũng đôi mắt xưa nay,
Nhìn đời luôn hoan hỷ,
Tha thứ và cảm thông,
Ta thấy đời luôn đẹp!
Cũng đôi mắt ấy vậy,
Biết bao dung độ lượng,
Nhìn hiểu thương cuộc đời,

Tất cả đều dễ thương!

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Chấm Điểm Cho Mình!

Điểm không là điểm khởi đầu,
Điểm một là điểm bắt đầu khổ đau!
Điểm hai tim lại lao sao,
Điểm ba ta lại bôn ba xứ người!
Điểm bốn khốn khổ cuộc đời,
Điểm năm lăm răm rã rời thể xác!
Điểm sáu mang bác cho đời,
Điểm bảy lẩy bẩy chân vời chử bát!
Điểm tám nhìn đâu ngơ ngát,
Điểm chín nghe câu khúc hát vô thường!
Ai ơi! Nghĩ lại đời thường,
Lấy gì làm thật tranh vương với đời!
Đời người ngắn ngủi ai ơi!
Cơm ăn ba cử, tính thôi đủ điều?
Đêm nằm giường ngủ bao nhiêu?
Mà toan tính toán sớm chiều lao tâm!
Kính mong tất cả xa gần,
Buông đi vọng tưởng trăm năm là dài?
Vô thường chẳng hẹn với ai,
Làm sao tâm được thảnh thơi nhìn đời?

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Nhiễm Ô!

Tâm nhơ quan sát thảy đều nhơ,
Lòng sạch như băng có nhiễm ô?
Các pháp xưa nay là như thế,
Có chi Bụi bẩn với Bụi nhơ?
Nhơ sạch là hai chẳng sạch nhơ,
Vậy mà ta sạch, vậy ai nhơ?
Điên đảo là Ta Bụi sạch nhơ,
Điên đảo là không hết nhiễm ô!

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Thuê Nhà!

Ta đến thuê nhà ở bao lâu?
Mà toan chứa chấp ở đâu đâu!
Cái gì là thật Bụi  Trần nhỉ?
Giải bày ngẫm nghĩ khách trần đây!

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Mơ Huyền Mờ!

Mơ chi danh lợi sắc tài,
Lao tâm khổ trí đêm ngày vậy thôi!
Chi bằng giác ngộ cảnh đời,
Vô thường là bạn sống đời viễn ly!
Ta không tham luyến điều gì,
Ra đi thong thả, ai bì mặc ai!
Chuyện đời ai đúng ai sai, 
Nhân nào quả nấy nhọc gì đến ta!


Nhà Đất
Nhà ta mái lợp tranh thưa,
Gió cuốn đi mất, giữa trưa phiêu bồng!
Bây giờ đứng đợi ai trông,
Cho cơn rách nát, phòng không hết rồi!
Thùng mì xơi được bao hôm,
Xin ai giúp đỡ cho thêm vài thùng!
Thùng này thùng nữa thùng thung,
Thùng không có đáy, ung dung đợi chờ!
Luân hồi quay lại trả rồi,
Ra làm con vật, ụm bò là xong!
Khuyên khách trần nhớ nghĩ trong,
Lo tu đạo cả, ước mong phải vừa!
Thân người có được bao lăm,
Mà toan tính toán đủ trăm việc đời!
Người đời nên nghĩ lại côi,
Bao giờ xuống lỗ, thiệt hơn với mình,
A Di Đà Phật tánh linh,
Xưa nay vẫn đủ chỉ mình bỏ thôi!

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

An Tâm!

Sáng ra chào ánh bình minh,
Sáng ra hít thở cho mình phút giây!
Vào phòng uống tách trà này,
Thơm tho hết chén đầy vơi phải vừa!
Bạn sống trăm tuổi đã chưa?
Phút giây an lạc thảnh thơi có nhiều!
Tiền nhiều mua được bao nhiêu?
Tôi đây cho bạn sớm chiều an tâm!
Rảnh rang nghe lại trong tâm,
Không còn phiền muộn lỗi lầm tiêu tan!

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

Được gì?

Màng đêm bao phủ thế gian này,
Mặt nhựt chiếu soi thảy đủ đầy,
Sáng ra chim hót, mừng chúa thượng!
Phơi bày chân tánh pháp thân đây!
Nhân loại ơi! Hởi thế nhân này,
Điều gì là thật, mãi vui ưa,
Bon chen lắm thứ, nào có được?
Giả từ cảnh huyển về đất mẹ,
Mang gì với nghiệp thức ta đây?
Mãi vui thế sự, nên lo nghĩ,
Rốt cuộc rồi đây, chẳng được gì!

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Nhìn Lại Đời Ta!

Một sáng ta thức giấc,
Nhìn quanh bao kẻ mê,
Rong ruổi với tháng ngày,
Kẻ chìm trong danh lợi,
Kẻ chết trong vàng son,
Để một ngày thức dậy,
Sương lam phủ trắng nhà!
Ta ra đi trong mê dại,
Lầm lủi trong sáu đường!
Với nghiệp đã tạo ra,
Mong khách trần nhìn lại,
Đoạn đường đã đi qua,
Cái gì là chơn thật?

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Danh Bụi Trần!

Bụi Trần cũng lắm người ưa,
Cũng lắm người dạ, kẻ thưa Bụi Trần,
Bụi Trần cũng lắm Bụi Trần,
Hư danh là thứ phong trần quét thôi!
Quét rồi Bụi vẫn dính mồi,
Tham Danh thích đủ, chỗ ngồi phải cao!
Cuối đời thì phải núp vào,
Vào trong sáu miếng, ai nào hơn ai?
Gò cao, gò thấp, một gò,
Mâm cao, cỗ thấp, ruồi cho cúng ruồi!
Khi còn sống chẳng giúp đời,
Để nhân tích đức ra hồi cháu con!
Bây giờ nghĩ lại thiệt hơn,
Lo tu đạo đức, lòng còn vui thay!

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Nội Quy

Chùa viện là nơi tôn nghiêm, cũng là nơi hàng phật tử tại gia thường lui đến, để cho chốn tòng lâm tự viện luôn được trang nghiêm. Nhà chùa đưa ra những điều giúp phật tử thực hành và ích lợi cho mỗi người, mong chư phật tử gần xa lắng nghe: 
1.    Vào chùa nói nhỏ vừa nghe,
Âm thanh vừa đủ, chớ khoe sức mình.
2.    Ăn mặc thì phải lịch xinh,
Không được thiếu vải, thân hình lộ ra.
3.    Giày dép không được lê la,
Kêu thành tiếng dép, xề xà khó nghe.
4.    Giờ tụng kinh nên gìn cửa miệng,
Chẳng nên vừa tụng, trò chuyện hàng huyên.
Điện thoại nên giữ lặng im,
Không nên để tiếng, làm phiền xung quanh.
5.    Cúng dàng tam bảo phước sinh,
Không nên đặt để, bàn linh phụng thờ.
Hay là tay tượng làm nhơ,
Uy linh tượng Phật, nương nhờ phúc đâu?
6.    Xưa nay vật dụng ở chùa,
Không nên giấu diếm, trộm dù nhỏ nhoi.
Quả ớt, hoa quả trong chùa,
Chưa được cho phép, quả nầy khổ sau.
7.    Vào chùa lễ Phật thành tâm,
Năm phần sát đất, phước sanh bội phần.
Kính mong phật tử xa gần,
Thành tâm một lễ, cả nhà an vui.
8.    Kinh Phật thì phải giữ gìn,
Đừng để rách nát, tội tình sinh ra.
Xem xong để lại gọn gàng,
Không nên bừa bải, ngổng ngang bời bời.
9.    Rượu, Thuốc là điều cấm ngăn,
Là người Phật Tử, chừa ngăn giúp đời.
Hút thuốc có hại vậy thôi,
Hao tiền, tốn của bệnh thời sinh ra.
10.  Điều đạo đức nên gìn giữ,
Chử nhẫn kia khắc tạc dạ ghi lòng!
Bà con hàng xóm tây đông,
Cùng chung xây dựng, Lạc Hồng cháu con!
Kính mong Phật tử gần xa,
Cùng chung xây dựng, nước nhà đẹp xinh!
Quy định mấy việc vậy thôi,
Kính xin chư vị nghe rồi làm theo.

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Đời cười Bụi, Bụi cười đời!


Sáng nay Bụi thức dậy,
Mĩm cười với cuộc đời!
Đời cười Bụi ngu dại,
Suốt ngày cứ rong chơi.
Bụi ở khắp mọi nơi,
Vui vẻ với cuộc đời.
Bụi cười đời chẳng hiểu,
Vô thường nó điên đảo.
Làm nhân ngã thị phi,
Cho đời luôn tranh đấu.
Để rồi chẳng được gì,
Như bánh vẻ cho ăn.
Làm sao no được bụng?
Niềm hạnh phúc trong ta,
Sao lại bỏ tìm mộng.
Bụi sống thực với đời,
Tỉnh giác trong giây phút.
An trú trong hơi thở,
Còn đời luôn não phiền.
Vậy đời cười Bụi hay
Bụi cười đời hay vậy!

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Lá Cờ Phật Giáo!

Niềm tin màu lá Xanh xanh,
Tô lên nét đẹp thăng trầm đời ta.
Màu Vàng vững bước mở ra,
Chiến thắng đủ thứ, nhất là trong tâm.
Màu Đỏ oanh liệt đây mà,
Nuôi tâm dưỡng tánh, con người hiền lương!
Màu Trắng Thanh bạch khác thường,
Dẹp trừ vọng tưởng, ngăn đường khổ đau!
Màu Cam tuệ chiếu muôn nơi,
Định tâm sáng tỏa mười phương tôn thờ!

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Không Lời!

Sáng ra làm một ngụm Trà,
Tỉnh tâm thanh tịnh thiền na đây rồi!
Nhẹ nhàng thanh thoát vui chơi,
Phật tâm hiển lộ bài thơ không lời!

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Bụi Tôi!


Bụi bay khắp chốn nơi nơi đến,
Bụi ở nhà cao tránh nắng mưa,
Bụi đến nhà thấp người người đón,
Bụi ở ngoài sân với gió mưa!

Bụi tung tăn với cỏi đời,
Bụi vào phố xá, Bụi vui chơi nhé!
Bụi ngao du nụ cười khẻ,
Bụi thương mình, nên Bụi phải tung tăn!

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Bài Ca Vô Thường!



Nghe vẽ nghe ve,
Nghe vè vô thường!
Lúc mới sinh ra,
Tay không có gì.
Chẳng vật mang theo,
Đến lúc lớn khôn.
Thì thích đủ thứ,
Tài, sắc, danh kia.
Áo phủ bên ngoài,
Che đậy túi da.
Lo ăn, lo mặc,
Thêm ngủ nghĩ nữa.
Đủ gọi năm phần,
Giả danh hửu tướng.
Chấp chặt nơi danh,
Khi còn quan chức.
Hành hạ người dưới,
Bợ đỡ bề trên.
Đến khi hết chức,
Mọi người khinh khi.
Sao không nhìn lại,
Cùng là con người.
Ta nên giúp đỡ,
Gặp khi trắc trở.
Người thấy vui mừng,
Đem tâm giúp đỡ.
Thiện tâm nơi người,
Nào có quên ta.
Tài Sắc đó kia,
Nào có dài lâu.
Là pháp biến động,
Hay pháp bất động.
Đều thuộc vô thường,
Cho đi nhận lại,
Nào là của ta?
Bây giờ tranh chấp,
Hơi thở vào ra,
Không còn của ta.
Danh kia đâu còn,
Tài sắc hao mòn.
Vô thường thay đổi,
Con rối cho đời.
Người cười vai diễn,
Ham chút bả danh.
Tàn hại trung lương,
Gặp kẻ bất lương,
Diễn dỡ khôn lường.
Để đời mang tiếng,
Cha mẹ anh em.
Chịu đời khinh rẽ,
Toàn lại cỏi đời.
Của dùng tạm có,
Chẳng gì làm thật.
Sao lại lừa gạt, 
Làm mất tánh chơn.
Chịu phải chôn vùi,
Vào sâu ba nẽo.
Ham chút lợi danh,
Đoạ lạc mê lầm.
Ngày nay tỉnh giác,
Xin người thức tỉnh.
Bỏ niệm ngu si,
Thấy biết vô thường.
Lo tu đạo nghiệp,
Ngày ngày an vui.
Vô thường mặc kệ,
Tối ngày kinh kệ!
Tiêu dao tháng ngày!
Nhận giả làm chơn,
Chơn giả không thường.
Là pháp như vậy,
Vô thường vậy thôi!
Bụi rảnh viết chơi,
Nghe khoan vướng bận.
Vô thường kết bạn,
Ghét Thương vô hạn.
Điều phải gật đầu,
Xin tha chẳng được.
Thì giờ đã đến, 
Điều phải một gò.
Kính mong các bạn,
Tranh đấu nữa đi.
Cái gì sẽ được,
Niềm vui, khổ đau!
Xin đừng để mất,
Theo bạn dài dài.
Đó là mộng thôi,
Không gì làm thật.
Xin thường nhớ niệm,
A Di Đà Phật!

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

Lễ Phật !

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Mùa Thu Nhớ Mẹ!



Thu về lòng dạ xôn xao,
Bâng khuâng nhớ mẹ năm nào nhai cơm.
Cho ăn, cho bú hao mòn,
Ơn dày nghĩa nặng con nào dám quên!
Chín năm sau con lạy mẹ,
Lạy cả hồng trần, kinh kệ à ơi!
Hôm nay con đã lớn rồi,
Nghĩ về ba mẹ lệ rơi đôi hàng!
Đạo Hiếu theo cả thế gian,
Lo cho cha mẹ đàng hoàng là xong.
Con thì nghĩ lại chưa xong,
Làm sao báo đáp, cái công sinh thành?
Theo gương Phật Tổ nối dòng,
Giúp sao cha mẹ khỏi vòng khổ đau!
Xin cha mẹ hãy hướng về,
Quy Y Tam Bảo tựa kề Pháp Vương!
Xa rời trần cấu vấn vương,
Vượt lên sáu nẽo, con đường lạc an!
Được như thế con mới an,
Đáp đền ơn cả, vạn an muôn loài!



Quán Trọ Đời Tôi!



Cuộc đời như giấc mộng,
Với ngày đêm bất tận.
Ta như lữ khách đến,
Trọ nơi thế giới này!
Thời gian có ngắn dài,
Sao tính toán đủ điều,
Bày nhiều chuyện hơn thua.
Để tranh đấu thị phi,
Cuối cùng nào có được.
Vô thường được tất cả,
Cười chúng ta ngu dại.
Sao không chịu nhìn lại,
Để tranh đấu chính mình.
Hôm qua và ngày mai,
Niềm vui và khổ đau.
Điều nào chứa đựng nhiều!
Buông lung và chánh niệm,
Làm an lạc cho đời.
Là khách trần phải biết,
Sao lại sanh não phiền.
Để tự mình đau khổ,
Cái chết đến lúc nào.
Có hẹn gì với ai?
Sao không lo buông xã,
Cái Ngã của tự thân!
Để có nụ cười tươi,
Là niềm vui lớn nhất!
Kính mong cho tất cả,
Bà con cùng họ hàng.
Khắp cả tây lẫn đông,
Điều là bà con cả,
Học tha thứ bao dung.
Lắng lòng nghe hiểu thấu,
Tạo thế giới hoà ái!
Vui vẽ với nhau hoài, 
Quán trọ thật an lành!
A Di Đà Phật!